Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Bố Cháu Là Chiến Thần - Sở Phàm

Sau khi rời khỏi lầu trà Nhã Hiên, La Cường dẫn mười mấy chiếc xe tải quân dụng đi theo anh. Những nơi mà ba ngàn binh lính đi ngang qua đều là con đường tuyệt đẹp, vô cùng thu hút sự chú ý của người khác.

Sở Phàm không muốn quấy rầy cuộc sống của người dân Giang Lăng, anh chào theo kiểu quân đội rồi lên tiếng cảm ơn:

“Hôm nay cảm ơn các anh em ở chiến khu Giang Lăng đã giúp Sở Phàm tôi, khi khác tôi sẽ đích thân đến chiến khu, mời các anh em uống rượu, không say không về”.

“Cảm ơn Long thủ!” Ba ngàn binh lính đồng thanh đáp lời, bọn họ chào đáp lại Sở Phàm rồi lần lượt rời khỏi nơi này.

La Cường vừa mới bước lên, cậu ta hơi ngượng ngùng: “Anh Phàm, thống lĩnh chiến khu của chúng em, cũng chính là cấp trên của em muốn gặp mặt anh, anh...”

“Được”. Sở Phàm gật gật đầu, lần này chiến khu

Giang Lăng đã giúp mình một việc nhỏ, gặp mặt chính chủ cũng hợp tình một lý.

Một người đàn ông trung niên mặc đồ ngụy trang bình thường, ăn mặc giống hệt như các chiến sĩ khác bước ra từ đội ngũ, ông ta hơi mập mạp, nhưng lại có khí chất của bậc bề trên.

Đó là người đứng đầu của chiến khu Giang Lăng, Giang Kiên.

“Long thủ, ngại quá, tôi trà trộn vào đội ngữ binh lính để không làm phiền đến anh, xin lỗi nhé”, Giang Kiên nhìn Sở Phàm với vẻ kích động, ông ấy hơi dè dặt.

Quân thần của Long Hồn, quốc sĩ độc nhất vô nhị, là tín ngưỡng của hàng triệu người dân Đông Hoa. Truyện được cập nhật nhanh nhất tại  metruyenhot nhé cả nhà

Giang Kiên đã khắc ghi tên tuổi của Sở Phàm trong lòng từ lâu, ngặt nỗi cấp bậc còn thấp nên không có cơ hội gặp mặt anh, bây giờ có cơ hội này, tất nhiên ông ấy vô cùng kích động.

Sở Phàm cười nhẹ, anh cũng không làm ra vẻ ta đây mà bắt tay Giang Kiên: “Hôm nay phải cảm ơn Thống lĩnh Giang, tôi sẽ nhớ ơn tình của ông”.

Anh không phải là người lòng dạ hẹp hòi, ân oán phân minh, có ơn báo ơn, có thù báo thù mới là một người đàn ông đích thật.

Giang Kiên vội vàng xua tay, ông ta vừa mừng vừa lo: “Tôi không dám nhận đầu, làm việc cho Long thủ là trách nhiệm và cũng là vinh dự của tôi!”

Mặc dù ông ấy là thống soái cao cao tại thượng của mảnh đất Giang Lăng, nhưng khi đối mặt với chiến thần của quốc gia, ông ấy không hề dám tỏ vẻ bất kính hay láo xược một chút nào.

Nói cách khác, chuyện ngày hôm nay, trông cứ như ông ấy đã giúp đỡ Sở Phàm một việc. nhưng thật chất lại là Sở Phàm đã nể mặt ông ấy, không muốn làm lớn chuyện mà thôi

Chứ bằng không, với sức ảnh hưởng và thủ đoạn của anh, anh có thể làm đảo lộn trời đất ở Giang Lăng trong chớp mắt, huống hồ chỉ một Lý Tử Duy nhỏ nhoi?

Về chuyện này, Giang Kiên hiểu rất rõ.

Được La Cường giới thiệu, Sở Phàm và Giang Kiên dần dần quen thuộc với nhau, mặc dù chức quan cao nhưng Giang Kiên lại chẳng có vẻ giả dối và đưa đẩy như những nhà chính trị, ông ấy rất hào sảng và nghĩa khí, khiến cho người cũng là quân nhân như Sở Phàm có ấn tượng rất tốt.

“Long thủ, anh xem, bây giờ đã trễ, năm giờ chiều rồi, có thể cho tôi một cơ hội thể hiện, để tôi mời khách, bày tỏ tấm lòng...”

Nhấn Mở Bình Luận