“Đây mới là Chiến thần thật sự, đã lui về ở ẩn mấy chục năm nhưng chỉ cần một cái phất tay là có thể tập hợp ba trăm nghìn quân, thật sự quá đáng sợ”.
“Khương Mạn Quan là anh hùng thống trị một thời, ngay cả vị Vương gia Sở quét sạch mười bảy vương quốc cũng chỉ là hậu bối của lão ta, Quân thần Long Hồn của chúng ta nếu mà so sánh với người ta thì chỉ là một hạt cát trong sa mạc mà thôi”.
“Lần này, Long thủ có thể chống cự nổi không?”
Vô số người đang mỏi mắt chờ mong, vô số người trông ngóng, vô số người lo lắng!
Mong chờ cuộc chiến thế kỷ này!
Nửa đêm, tại đại doanh trại đồn trú trên lãnh thổ Tây Hạ của quân đội Đông Hoa cách chiến trường năm mươi cây số.
Sở Phàm đã nhận được tin tức từ sớm, anh chỉ cười nhạt: “Thú vị đây, chỉ trong thời gian ba ngày ngắn ngủi đã tập hợp được một đội quân ba trăm nghìn người, là lực lương tinh nhuệ nhất của sáu vương quốc. Khương Mạn Quan này không hổ danh là Chiến thần một thời”.
“Hừ, cái gì mà tinh nhuệ của sáu nước, chỉ là đám lưu manh không hơn không kém, xem ông đây đánh gãy răng chúng mày!”
“Đúng vậy, lão già Khương Mạn Quan đó đã hơn một trăm tuổi rồi, răng cũng rụng hết rồi, có gì đáng sợ đâu chứ!”
“Chỉ cần Long thủ có lệnh, tôi sẽ lập tức đánh tan đội quân đó”.
Các tướng quân của Long Hồn tràn đầy tự tin, khí thế kiêu ngạo.
Kể từ khi Sở Phàm lên nắm quyền, dẫn quân ra trận, bọn họ gần như đã càn quét toàn bộ chiến trường, bây giờ khí thế hừng hực, làm sao có thể dễ dàng bị uy hiếp được.
“Được, tôi đợi thành tựu xuất sắc của các ông, hãy để trận chiến này trở thành nấm mồ của lão già họ Khương đó!”, Sở Phàm hét lớn, truyền cảm hứng cho tất cả binh lính.
Thành thật mà nói, anh cũng rất mong đợi trận chiến với Chiến thần lục quốc trong truyền thuyết này, xem xem năng lực của Chiến thần bá đạo thống lĩnh một thời rốt cuộc ghê gớm như thế nào.
Đúng lúc này, Trần Phong Hoàng dắt theo mấy người vào trại, cung kính làm lễ với Sở Phàm: “Báo cáo Long thủ, có một số người bạn cũ của cậu đến”.
“Hả?”
Sở Phàm quay đầu, nhìn thấy dáng vẻ La Cường đầy gió sương, nhưng vẻ mặt tràn đầy kích động.
“Long thủ!”, La Cường phấn khích hét lên.
Sở Phàm cười ha ha, bước lên trước ôm cậu ta một cái, sau đó đấm vào ngực cậu ta, nói: “Chú không ở Giang Lăng, chạy đến chỗ này làm gì?”
Anh không có nhiều bạn ở Giang Lăng, La Cường là một trong số đó.
La Cường cười hả hê, tràn đầy tự hào: “Đương nhiên là để đánh trận!”
“Chiến khu Giang Lăng chúng em đã đặc biệt nộp đơn xin tổng cục quân đội cho chúng em được hỗ trợ Quân thần Long Hồn chiến thắng trận chiến này”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!