Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Bố Cháu Là Chiến Thần - Sở Phàm

Anh vừa nói chuyện vừa vẫy tay, nhanh chóng vớ lấy chiếc xe đạp công cộng bên vệ đường như một cơn gió, hấp ta hấp tấp, điên cuồng bỏ chạy...

Anh còn không quên dặn dò La Cường từ. đằng xa: “La Cường, nhớ trả tiền thuê xe cho anh, hôm khác mời chú uống rượu”.

há hốc miệng mồm khi vàng vàng, điên cuồng

Giang Kiên sững sỡ, nhìn thấy Sở Phàm vội v‹ đạp xe.

Đây là Quân thân của Long Hồn có khí thế mạnh mẽ, vững chãi như núi, chỉ cần nhấc tay là có thể quyết định sống chết của người khác sao?

Khác biệt giữa trước và sau lớn quá rồi đấy nhỉ!

La Cường bật cười: “Sếp, ông chưa nhìn thấy. Long thủ nhuốm mùi cuộc sống như thế này bao. giờ đúng không?”

“Ha ha, bây giờ trong lòng Long thủ, chuyện liên quan đến con gái quan trọng nhất trên đời, cho dù trời có sập xuống cũng không quan trọng bằng một cọng lông của con gái anh ấy”.

Cậu ta mỉm cười, tỏ vẻ sùng bái: “Nhưng cho. dù trong cuộc sống hay là trong quân đội, anh ấy là Quân thần của Long Hồn khiến cho người khác tôn kính, là tín ngưỡng của chúng tôi, chuyện này thì không có gì đáng nghỉ ngờ cả!”

Giang Kiên gật đầu như bừng tỉnh đại ngộ, ông ấy nhìn theo bóng lưng của Sở Phàm với vẻ hâm mộ dịu dàng rồi cảm thán:

“Long thủ đúng là người có thể hy sinh lợi ích. cá nhân vì tình cảm, không biết đến bao giờ tôi mới có thể thoái mái ở bên con gái như Long thủ nữa..."

Vào lúc Giang Kiên đang cảm động vô vàn thì La Cường dứt khoát lụi cho ông ấy nhát dao: “Sếp. à, nếu như tôi không nhớ nhầm thì hình như ông còn chưa có vợ đúng không? Lấy đâu ra con gái?”

Rắc...

Khóe miệng Giang Kiên giật giật, hình như nghe thấy tiếng tìm mình vỡ vụn.

La Cường võ đùi, cười đến nghiêng trước ngả sau, vui vẻ vô cùng... Truyện được cập nhật nhanh nhất tại  metruyenhot nhé cả nhà

“Ha ha ha ha, FA vạn năm cũng bắt đầu giả vờ như mình am hiểu lắm, ra vẻ dịu dàng ấm áp? Sếp ơi, ông làm tôi cười chết mất”.

Giang Kiên sa sâm mặt xuống, ông ấy quay.

lưng lại, nhìn La Cường với ánh mät sâu xa:

“Chuồng heo của chiến khu của chúng ta vẫn còn thiếu một người chăm, bắt đầu từ ngày mai, cậu đi nuôi heo”.

La Cường: “22?”

Đột nhiên cậu ta hết cười nổi nữa rồi...

Sở Phàm lao xe vun vút, cuối cùng cũng đến nhà trẻ trước khi Đan Đan tan học.

Anh không khỏi thở phào một hơi, nếu như con bé tan học mà không thấy mình đến đón thì chắc khóc lóc thảm thiết lắm, vừa nhớ đến cảnh tượng này thì Sở Phàm đã đau lòng muốn chết.

“Bố

Đan Đan nhanh chóng chạy ra từ trong nhà trẻ, vừa nhìn thấy Sở Phàm, cô bé lập tức nở nụ cười rạng rỡ, giang rộng đôi tay nhỏ nhản ra rồi sà vào lòng anh.

Cô bé này cũng khỏe thật, đợi hai năm nữa biết đâu chừng sẽ tông mình ngã ngửa mất.

Sở Phàm mỉm cười hài lòng, bế Đan Đan lên một cách thành thạo.

Dáng người Sở Phàm thẳng tắp, bờ vai nở nang, cô bé dễ dàng ngồi trên vai anh, thoải mái đung đưa hai chân nhỏ nhản, trong miệng còn ngậm kẹo bông gòn, cười đến là ngọt ngào.

Nhấn Mở Bình Luận