“Anh, anh nói gì?”
Đôi mắt hạnh nhân của Trần Tử Dung trừng to, gương mặt xinh xắn toát lên
vẻ kinh ngạc và bất ngờ.
“Xuýt…”
Trương Hùng và đám bảo vệ của Hiệp hội võ thuật đều hít sâu một hơi khí lạnh, vẻ kinh hãi hoảng sợ hằn lên trên gương mặt chúng.
Hiệp hội võ thuật, Cửu Thiên Tế!
Đây là một biển chữ vàng, còn là một ngọn núi khổng lồ đè trên đầu vô số người đứng đầu trong các gia đình giàu có, những người quyền quý, cao lớn mạnh mẽ đến mức nào kia chứ.
Không ngờ thanh niên trước mặt này lại dám ăn nói ngông cuồng, sỉ nhục Cửu Thiên Tế như thế?
Rốt cuộc là có thực lực thật sự hay là một kẻ xoàng xĩnh không biết trời cao đất dày đây?
Advertisement
“Cưới một lão thái giám sống vò võ một mình mà còn làm ra vẻ cao quý hơn người khác, hung hăng ngang ngược đến thế, dõi mắt nhìn khắp hai nghìn năm lịch sử, cô là người đầu tiên đấy”.
Sở Phàm nhếch môi nở nụ cười đùa bỡn, anh quan sát Trần Tử Dung một hồi rồi mỉa mai: “Đáng kiêu ngạo lắm sao?”
“Đồ khốn nạn, anh có ngon thì nói thêm một lần nữa xem, có tin bà đây chém anh thành trăm nghìn mảnh hay không?”
Trần Tử Dung tức đến mức sắp phun máu đến nơi, cái tên này thật biết cách lụi dao vào tim cô ta.
“Chị Tử Dung, thôi đi, chúng ta không đánh lại anh ta đâu…”
Trương Hùng vội vàng kéo Trần Tử Dung đang nổi giận lại, sau khi nhìn thấy sức chiến đấu đáng sợ của Trần Phong Hoàng, hắn ta chẳng muốn bị ăn đập chút nào.
Advertisement
Trần Tử Dung cũng sực tỉnh táo lại, cảm nhận được cơn đau đớn và nóng rát trên gò má, cô ta bực bội nói một câu: “Anh đợi đấy đi, chúng ta còn chưa tính sổ xong đâu”.
“Được, tôi đợi cô đấy”, Sở Phàm bình tĩnh đáp lại, hoàn toàn không xem lời uy hiếp của cô ta ra gì.
Trần Tử Dung tức giận bước ra khỏi khoang thương gia, cô ta lập tức dặn dò: “Gọi người đến đây cho tôi, gọi người đến đây cho tôi, gọi hết người của Hiệp hội võ thuật mấy người đến đây, tôi muốn bằm thây tên khốn này thành vạn khúc!”
“Chị Trần cứ việc yên tâm, tôi lập tức liên lạc với mấy anh em trong Hiệp hội võ thuật Yên Kinh ngay, chắc chắn hai đứa chúng nó không còn mạng bước ra khỏi sân bay đâu”.
Mấy tên bảo vệ đều tỏ vẻ hung hãn độc ác, hôm nay Hiệp hội võ thuật của bọn chúng đã mất mặt lắm rồi, nếu như không vớt vát lại thì thể diện của Hiệp hội võ thuật đã mất trắng.
Trần Tử Dung nổi trận lôi đình, cô ta nhìn gò má sưng vù rươm rướm máu, bị tát thành đầu heo của mình trong gương, tức đến mức chực khóc…
“Đồ khốn nạn, nhất định tôi phải giết chết anh ta, giết chết cả nhà anh ta mới thỏa cơn hận trong lòng!”
Cô ta hết sức trông ngóng đến lúc máy bay hạ cánh, rửa trôi mối nhục ban nãy.
Trong khoang hạng nhất, tiếp viên hàng không sợ hãi muốn chết, gương mặt xinh xắn trắng nhợt, cô ấy căng thẳng nói với Sở Phàm: “Thưa anh, Thiên hậu Trần có thế lực rất lớn ở Yên Kinh, anh đánh cô ta ra nông nỗi như thế, chắc chắn bọn họ sẽ không buông tha cho các anh đâu”.
“Để tôi báo cảnh sát giúp anh…”
Sở Phàm nở nụ cười hiền lành: “Cảm ơn ý tốt của cô, nhưng không cần đâu, cô chỉ cần bảo vệ chính mình thật tốt là được rồi”.
Trần Phong Hoàng cũng cười lạnh: “Một mình tôi là đã có thể xử đẹp bọn xấu xa ấy rồi”.
Lúc đối mặt với nghìn binh vạn mã trên chiến trường Tây Hạ, đối mặt với Chiến thần lục quốc Khương Mặc Quan nổi danh lẫy lừng cũng chưa từng lùi dù chỉ là một bước.
Chỉ một Trần Tử Dung nhỏ nhoi, một Hiệp hội võ thuật mà cũng dám uy hiếp ông ta sao? Nực cười.
Cô tiếp viên hàng không nhìn thấy thế cũng chỉ có thể bất lực rời đi, lặng lẽ cầu phúc cho bọn họ…
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!