“Phịch!”
Trần Tử Dung sợ đến bật khóc, cô ta quỳ trên mặt đất, không ngừng dập đầu nhận tội:
“Hu hu, tôi sai rồi, tôi xin lỗi, tôi không nên sỉ nhục những vị anh hùng này, không nên đắc tội với Long thủ, xin các anh tha cho tôi…”
Đám người Trương Hùng và những tay đánh đấm trong hiệp hội võ thuật cũng quỳ xuống đất, dập đầu liên tục đến nỗi ứa máu, cũng không dám hời hợt một chút nào.
Bây giờ bọn họ đều sợ đờ người, cảm giác kiêu ngạo cao quý hơn người đều tan biến hết tất cả…
Dù là ‘Thiên hậu giới giải trí’ hay ‘người phụ nữ của Cửu Thiên Tế’, lúc đối mặt với những chiến sĩ bừng bừng sát khí, lúc đối mặt với sự căm hận của trăm nghìn đồng bào, gia sản của bọn họ chẳng là gì cả…
Một cái phất tay sẽ biến thành tro bụi ngay!
Sở Phàm chỉ lạnh lùng đảo mắt nhìn đám người Trần Tử Dung, trong mắt anh, đám bọn chúng chỉ là ếch ngồi đáy giếng, không đáng cho anh nổi cơn thịnh nộ.
“Trở về nói với Ngụy Trung Hồ rằng tôi đã trở về, Hiệp hội võ thuật của ông ta gặp nguy rồi”.
“Đợi tôi đến dỡ đại điện Hiệp hội võ thuật của ông ta”.
Sở Phàm chỉ nói một câu với vẻ lạnh lùng và ngang ngược rồi sải bước bỏ đi, chẳng buồn nán lại đây thêm chút nào nữa…
“Cộp cộp cộp…”
Hơn một trăm nghìn người ở đây cũng lần lượt nối gót theo sau Sở Phàm.
Trần Tử Dung thở phào một hơi như thể mình đã sống sót sau cơn hoạn nạn, nhặt lại được tính mạng.
Đầu óc trống rỗng, mười phút sau, câu nói cuối cùng của Sở Phàm đột nhiên vang vọng trong đầu cô ta…
“Anh ta, anh ta muốn ra tay với Hiệp hội võ thuật à?”
Trần Tử Dung lập tức hít sâu một hơi khí lạnh, sợ đến mức hồn vía rời khỏi cơ thể…
Lần này, sợ rằng mặt đất ở Yên Kinh sẽ rung chuyển mạnh mẽ…
Sở Phàm rời khỏi nơi này, ôm theo hũ tro cốt của ba mươi sáu liệt sĩ đến nghĩa trang liệt sĩ.
Trăm nghìn người lập tức đi theo sau, dòng người dài đằng đẵng, trên đường, càng lúc đội ngũ của bọn họ lại càng trở nên đông đúc, trông giống hệt như mặt trời che kín một khoảng trời, đến cảnh sát cũng không thể không điều động người đến giữ gìn trật tự.
Sở Phàm sắp xếp ổn thỏa cho từng hũ tro cốt của ba mươi sáu liệt sĩ trước ánh mắt của những người có mặt ở đây, anh thẳng lưng chào một cách tôn kính:
“Các anh em, về nhà rồi”.
Vô số người có mặt ở đây đều giàn giụa nước mắt, cung kính cúi đầu mặc niệm:
“Các vị anh hùng, các anh về đến nhà rồi”.
Dù sinh mạng của các anh ngắn ngủi nhường thế, thế nhưng tinh thần của các anh lại sáng mãi muôn đời.
Nước non trường tồn, quốc thái dân an.
Mặt trời tỏa sáng rực rỡ như nguyện vọng của các anh…
Bầu không khí ở nơi này lại nóng lên đến tột cùng, vô số người cùng reo hò, kích động, cảm động, những giọt lệ nóng hổi doanh tròng…
Ở một góc nào đó, một cô bé như búp bê sứ được người mẹ đoan trang của mình bế lên cao, cô bé kích động múa may bàn tay nhỏ nhắn của mình: “Bố ơi, bố ơi, con ở đây nè!”
Cảm nhận được những tiếng hoan hô và sự nhiệt tình của mọi người, cô bé ngẩng cao đầu đầy kiêu ngạo và kích động:
Đó là bố của cô bé, bố của cô bé là vị anh hùng vĩ đại nhất trên đời này!
“Đan Đan!”
Sở Phàm nhanh chóng nhìn thấy con gái mình giữa đám đông, anh vui vẻ ôm con vào lòng, bế Đan Đan lên cao, tiếng cười ha hả rộ vang không dứt.
“Bố ơi Đan Đan nhớ bố lắm, rốt cuộc bố cũng về rồi, hu hu…”
“Bố cũng nhớ con”, Sở Phàm cười nhẹ, không biết nước mắt của anh đã ươn ướt tự lúc nào.
Anh quay người lại nhìn người phụ nữ vẫn xinh đẹp quyến rũ ấy, người đẹp Vân Mộc Thanh mà anh vẫn hằng nhớ nhung, hàng vạn dòng nước ấm áp cuộn trào trong lòng.
“Đã để em phải đợi lâu, anh về rồi đây”.
Vân Mộc Thanh cũng không kiềm chế nổi cơn kích động trong nữa, nước mắt của cô tập tức tuôn rơi, cô sà vào lòng Sở Phàm bật khóc nức nở, dường như muốn trút hết tất thảy nỗi uất ức và nhớ nhung trong nửa năm này của mình ra theo dòng nước mắt…
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!