“Vân Mộc Thanh, làm sao mày có thể nhượng bộ vào lúc này được, Sở Phàm đã giúp mày nhiều đến thế, làm sao mày nỡ nhẫn tâm nhìn thấy anh ấy bị tên biến thái Lý Tử Duy dày vò báo thù...”
“Ai làm nấy chịu, cho dù không thể hủy bỏ mối hôn sự này thì mày cũng phải xin ông nội, nhờ ông xin Lý Tử Duy đừng làm liên lụy đến Sở Phàm”.
“Chịu đựng, chỉ cần mày có thể tiếp tục chịu đựng thì sẽ được gặp ông nội thôi, nhất định!”
Vân Mộc Thanh lẩm bẩm với mình, đột nhiên cô nhớ đến cảnh tượng mình bị đuổi ra khỏi nhà vào năm năm trước, khi ấy cũng giống như bây giờ vậy.
Cũng là cơn mưa to như trút nước, cũng là cơn lạnh ngấm vào xương cốt.
Ngày hôm ấy, cô vừa mới sinh Đan Đan chưa được bao lâu đã tuyệt vọng quỳ trước cửa biệt thự nhà họ Vân, cầu xin họ đút cho con gái mình một ngụm sữa, cầu xin họ cho đứa con vô tội của mình được sống...
Ngày hôm đó mưa rất to, nhập nhèm đôi mắt cô, nhưng cô lại có thể nhìn thấy rõ ràng gương mặt của bọn họ, khắc sâu vào trái tim.
“Ha, không có gì không thể hết, quá lắm thì quỳ thêm một lần nữa thôi”. Truyện được cập nhật nhanh nhất tại metruyenhot nhé cả nhà
Vân Mộc Thanh ngẩng đầu nhìn căn biệt thự cao cao tại thượng này chăm chú, để cho nước. mưa lạnh giá tạt vài gò má mình.
Phụ nữ vốn mềm yếu, vì làm mẹ nên mới kiên cường.
Mưa gió tung bay, trong biệt thự Vân Đỉnh, một người phụ nữ mặc đồ giúp việc đội mưa to chạy ra ngoài.
“Cô chủ, sao cô còn đứng ở đây vậy, mưa to thế này sẽ bị bệnh đó, mau khoác thêm áo đi ạ”.
Người phụ nữ cực kỳ đau lòng khuyên nhủ, vội vàng khoác một cái áo khoác lên bờ vai mảnh mai của Vân Mộc Thanh.
Bà ấy là bảo mẫu của Vân Mộc Thanh trước đây - dì Triệu, cũng là một trong số ít người trong ngôi biệt thự này thương hai mẹ con cô.
Vân Mộc Thanh vô thức nắm chặt lấy cái áo. khoác kia, bàn tay đã bị nước mưa thấm lạnh từ lâu, run lên một cái.
“Dì Triệu, cảm ơn dì, ông nội có đồng ý gặp. cháu không?”, khớp hàm Vân Mộc Thanh run cầm cập, nhưng không hề có ý định rời đi.
Dì Triệu vô cùng đau lòng, bà ấy do dự thở dài: “Cô chủ, cô cần gì phải thế chứ. Cô cũng hiểu ông chủ mà, chuyện ông ấy quyết định, có tám con ngựa cũng không kéo về được, chuyện liên hôn với nhà họ Lý không thể thay đổi được đâu”.
“Cô chủ, cô vẫn nên về nhanh đi, ông chủ sẽ không gặp cô đâu. Mưa to như vậy, nếu cô xảy ra chuyện gì thì Đan Đan phải làm sao đây, từ nhỏ con bé đã không có bố, cô nhẫn tâm nhìn con bé mất luôn cả mẹ ư?”
Lời nói của dì Triệu khiến Vân Mộc Thanh cực kỳ chua xót.
Nhưng trong đầu lại xuất khuôn mặt cương nghị điềm tĩnh của Sở Phàm, cô cän chặt răng, bướng bỉnh nói: “Nếu cứ rời đi như thế, cả đời này con đều sẽ khó chịu trong lòng”.
“Ông nội không chịu gặp con thì con sẽ đứng mãi ở đây đợi ông ấy, đợi đến khi nào ông ấy chịu gặp con mới thôi”.
Ân oán của riêng cô, sao có thể để người vô tội là Sở Phàm phải gánh chịu được.
“Nhưng mà...”
Dì Triệu cũng nghẹn lời không biết nói thế nào.
Bà ấy hiểu tính cách của cô chủ, dưới vẻ ngoài yếu đuối là trái tìm cứng cỏi mạnh mẽ, không đạt được mục đích chäc chän sẽ không dễ dàng bỏ qua.