Đúng lúc này, cửa lớn nhà họ Vân vẫn luôn đóng chặt cuối cùng cũng mở ra.
Một người phụ nữ kiêu ngạo mặc áo khoác Chanel thời thượng tao nhã, chân đi giày cao gót bước ra, chị ta khoảng chừng ba mươi mấy tuổi, dù là dáng người hay khuôn mặt đều chăm sóc. rất kỹ, trông như cô gái mười tám mười chín tuổi vậy.
Nhưng trong đôi mắt dài nhỏ lại mang theo. sự sắc bén điêu ngoa, khiến người †a phải lùi bước.
Phía sau chị ta còn có bảy tám vệ sĩ áo đen đi theo giơ ô che mưa cho chị ta, dù mưa bên ngoài có lớn đến mức nào thì trên người chị ta vẫn không dính một giọt mưa.
Vào lúc nhìn thấy người phụ nữ này, sắc mặt Vân Mộc Thanh và dì T¡ đều thay đổi.
Con gái lớn của nhà họ Vân, cô cả nhà họ. Vân, cũng là người không ưa Vân Mộc Thanh nhất.
“Hay cho một tiết mục chủ tớ tình thâm, thật khiến người ta thấy cảm động đấy”.
Vân Hinh Nhi cong môi cười lạnh, đôi mắt sắc bén của chị ta quét qua dì Triệu, giọng nói còn lạnh hơn cả gió lạnh nơi đây: “Dì Triệu, dì dám cãi lệnh của nhà họ Vân, lén gặp mặt con nhỏ đê tiện này, dì là muốn khiêu khích nề nếp của nhà họ Vân sao?”
“Di muốn chết à?”
Mấy vệ sĩ phía sau chị ta cũng đều đứng ra, tỏ thái độ nếu một lời không hợp sẽ lập tức ra tay.
Dì Triệu biến sắc, sợ hãi nhỏ giọng liên tục cầu xin: “Cô cả, tôi... Tôi chỉ thấy cô chủ vẫn luôn dầm mưa ở bên ngoài, cho nên không đành lòng...”
“Dù ông chủ không muốn gặp cô ấy, nhưng dù sao cũng là máu mủ ruột rà, cũng không thể trơ mắt nhìn cô ấy đầm mưa bị bệnh được đúng không?”
Vân Hinh Nhi nhướng mày, cl quát chói tai: “Nhiều chuyện, chủ cả làm việc thế nào cần một đầy tớ như bà đến dạy sao? Vả miệng”.
Một šĩ áo đen lập tức tiếng lên, tát hai bạt tai vang dội lên mặt dì Triệu.
Chát, chát!
Di Triệu lớn tuổi, sao có thể chịu đựng được việc này, lập tức rên lên một tiếng ngã nhào xuống đất bùn, người dính đầy bùn lầy, cực kỳ nhếch nhác.
Vân Mộc Thanh hoảng sợ, vội vàng chạy tới đỡ bà ấy dậy: “Dì Triệu, dì không sao chứ”.
Thấy cảnh trước mắt, trong lòng Vân Hinh. Nhi cực kỳ sảng khoái, chị ta lười biếng ngắm nghía móng tay mới làm, kiêu ngạo mà khinh thường nói:
“Tôi tớ phải biết mình là tôi tớ, ai cho bà cái quyền tự ý phỏng đoán suy nghĩ của chủ cả hả? Thứ không biết sống chết”.
Vân Mộc Thanh lập tức nổi giận, cô trừng Vân Hinh Di: “Chị cả, dù gì dì Triệu cũng trông coi chúng ta từ nhỏ đến lớn, cũng xem như trưởng bối của chúng ta, sao chị có thể làm thế với dì ấy? Chị còn có lương tâm không vậy”.
Vân Hinh Nhi nhướng mày: “Sao nào, tôi dạy. dỗ tôi tớ của nhà tôi liên quan gì đến cô? Một con nhỏ đê tiện bị đuổi khỏi gia tộc có tư cách gì nhúng tay vào chuyện của nhà họ Vân hả?”
'Vân Mộc Thanh cắn chặt đôi môi đỏ, cảm thấy cực kỳ lạnh lẽo và uất ức, cô đỡ dì Triệu dậy, lạnh lùng nói.