"Đây... Đây là sức mạnh gì vậy?"
"Kinh khủng quá! Hắn có còn là người không?"
Hội trường nổ tung trong sự kinh hãi. Trước khung cảnh hoang tàn đổ nát như vừa trải qua một trận động đất, vô số người trợn tròn mắt nhìn rồi rơi vào trầm tư.
Trong mắt người phàm, sức mạnh khủng khiếp nhường này chẳng khác gì cổ tích nghìn lẻ một đêm.
Ngụy Trung Hồ nhíu chặt mày, trầm tư suốt năm phút, đoạn thốt lên hai chữ.
"Cấp Thần!"
Võ giả cấp Thần là những người đã vượt qua giới hạn tối cao của một võ giả, sở hữu khả năng gắn kết với đất trời, hô mưa gọi gió, dời non lấp biển.
"Không ngờ cậu lại dám bước ra một bước này, đạt đến cấp Thần!", Ngụy Trung Hồ cảm thán, vẻ phức tạp, ghen tị và chấn động dâng lên trong mắt.
Đây có lẽ là võ giả cấp Thần trẻ tuổi nhất từ trước đến nay. Cuộc đời của anh có thể nói là huyền thoại.
Đối mặt với võ giả cấp Thần, Ngụy Trung Hồ không dám lơ là dù chỉ một chút.
Advertisement
"Tất cả lùi lại! Tứ Đại Thiên Vương theo ta!"
Ông ta hùng hổ quát lên, râu tóc dựng ngược, vạt áo tung bay, trực tiếp nhảy vào võ đài.
"Rõ!"
Gần mười nghìn học trò Hiệp hội võ thuật có mặt đồng thanh hô to rồi lùi bước nhường đường.
Tứ Đại Thiên Vương theo sát Ngụy Trung Hồ, lao đến tấn công Sở Phàm.
Uy lực mãnh liệt đến từ bốn phương tám hướng này khiến không khí cũng phải dậy sóng, dường như không thể nào tránh được.
Nhưng Sở Phàm chỉ bình tĩnh thu tất cả vào đáy mắt, thì thầm: “Hôm nay tôi sẽ tự tay chấm dứt mọi ân oán. Hiệp hội võ thuật, biến mất đi”.
Advertisement
Mắt anh nheo lại, chậm rãi giơ kiếm Thanh Phong trong tay lên rồi chém xuống!
Soạt!
Nhát chém trông có vẻ hời hợt ấy lại mang theo khí thế của sấm chớp rền vang, giáng xuống như xé rách không gian.
Mây đen cuồn cuộn bỗng che lấp bầu trời Yên Kinh, từng cơn gió lớn rít lên.
Trong mơ hồ, dường như có bóng kiếm từ không trung vụt xuống, đánh thẳng vào tòa nhà trụ sở của Hiệp hội võ thuật như muốn chẻ nó làm đôi.
Vạn vật tĩnh lặng.
Dường như chỉ còn bóng kiếm này tồn tại giữa đất trời, san bằng tất cả, không gì không thể!
Nhìn thấy bóng kiếm kinh thiên động địa ấy, đồng tử Ngụy Trung Hồ co lại, cả người nổi gai ốc rần rật.
Tên này mạnh đến vậy ư?
"Ngăn lại! Ngăn hắn lại!"
Ông ta gầm lên, nhưng Tứ Đại Thiên Vương đều đã trở thành những bức tượng bàng hoàng trước khí thế cuồn cuộn này, không ai dám di chuyển dù chỉ nửa bước.
Ruỳnh!!
Bóng kiếm giáng xuống với một âm thanh rền vang như sấm nổ xuyên thủng màng nhĩ. Tòa nhà sừng sững đã chứng kiến cơ đồ của Hiệp hội võ thuật suốt mười lăm năm qua ngã xuống.
Cát bay đá chạy, đất trời tăm tối.
Khách mời và đệ tử Hiệp hội võ thuật hoảng loạn tháo chạy, có kẻ bất hạnh bị đá đè trúng, mất mạng tại chỗ.
Trong chớp mắt, tất cả rơi vào hỗn loạn.
Sự sụp đổ của tòa nhà khổng lồ kia sinh ra những âm thanh điếc tai, trút xuống từng cơn lốc cát bụi, chỉ để lại một đống hoang tàn cùng chúng đệ tử thương tích nặng nề của Hiệp hội võ thuật.
"Chuyện này... Chuyện này...”
Ngụy Trung Hồ gắng gượng đứng dậy, trơ mắt nhìn cảnh tượng diễn ra với vẻ bàng hoàng ngơ ngẩn.
Tòa nhà Hiệp hội võ thuật của ông ta, tòa nhà minh chứng cho tâm huyết và vinh quang của ông ta, chỉ trong chớp mắt đã hóa thành cát bụi rồi ư?
"Tòa nhà Hiệp hội võ thuật sập rồi à? Bị Sở Phàm san bằng ư?"
"Chỉ một chiêu đã san bằng cả một tòa tòa nhà, ôi trời ạ, anh ta rốt cuộc là thứ gì vậy...”
Hàng loạt người có mặt ngây ra như phỗng.
Quá kinh khủng, quá đáng sợ!
"Sở Phàm! Tao và mày không đội trời chung!", Ngụy Trung Hồ rống lên, phun ra một ngụm máu trong sự căm phẫn.
Tứ Đại Thiên Vương vừa lấy thân ngăn cản một kiếm này của Sở Phàm, có thể sống được đã là kỳ tích, hiện giờ cũng bị thương nặng không đứng lên nổi.
Sở Phàm vẫn đứng thẳng tắp tại chỗ, nhưng sắc mặt anh rõ ràng tái đi, một dòng máu đỏ thắm trào ra từ khóe miệng.
Nhát chém vừa rồi tiêu tốn quá nhiều sức lực, cho dù là cao thủ cấp Thần như anh cũng phải chịu nội thương nghiêm trọng.
"Người này... sẽ trở thành thần thoại”.
Không ít người cảm thán khi thấy bóng lưng sừng sững của Sở Phàm.
Chỉ tiếc rằng anh quá mức cứng rắn và quyết liệt. Chuyện đã đến nước này rồi, anh và Hiệp hội võ thuật vĩnh viễn không đội trời chung...
E rằng anh cũng khó mà toàn mạng trở ra.
Két két!
Đúng lúc ấy, mười mấy chiếc xe lao vút đến, theo sát đó là một nhóm người mặc áo Phi Ngư, đeo mặt nạ, hông giắt trường đao nhanh chóng khống chế hiện trường. Người nào người nấy đều toát ra vẻ lạnh lùng dũng mãnh, không thua kém Tứ Đại Thiên Vương chút nào.
"Đây... Đây là Cẩm Y Vệ! Là thị vệ của Hoàng tộc Tô thị ở Đế Đô!"
"Mỗi người trong Cẩm Y Vệ đều có thể lấy một địch trăm, thực lực không thua Tông sư võ đạo. Trăm vị Tông sư thế này đúng đúng là rình rang thật đấy!"
"Người của Hoàng tộc Tô thị ở Đế Đô đến rồi!"
Những người đứng đầu gia tộc có hiểu biết rỉ tai nhau.
Đôi mắt đám người Ngụy Trung Hồ bỗng sáng rỡ lên đầy kích động.
Ông ta liếc nhìn Sở Phàm cũng đang bị thương nặng, càn rỡ cười phá lên: “Sở Phàm! Người của Hoàng tộc đến rồi, để tao xem mày chạy đi đâu!"
Leng keng...
Một chiếc xe ngựa chậm rãi đi vào trong hội trường, tới trong tiếng chuông lảnh lót.
Mặt Ngụy Trung Hồ lập tức biến sắc, cắn răng quỳ xuống: “Ngụy Trung Hồ của Hiệp hội võ thuật cung nghênh sứ giả Hoàng tộc!"
Soạt soạt soạt!
"Cung nghênh sứ giả Hoàng tộc!"
Chúng đệ tử Hiệp hội võ thuật đồng loạt quỳ xuống.
Khách khứa có mặt tại hiện trường cũng tròn mắt nhìn nhau, do dự trong vài giây rồi nhanh chóng quỳ xuống hô theo.
Từ trên xe ngựa, bốn vị Cẩm Y Vệ khí thế lẫm liệt không hề thua kém Ngụy Trung Hồ bước xuống, ánh mắt họ quét qua khiến trái tim người khác vô thức đập mạnh.
Vừa xuất hiện đã có bốn vị cao thủ bán Thần, đây chính là thực lực của Hoàng tộc!
Chẳng trách sao ngay cả người có địa vị cao như Cửu Thiên Tế cũng phải ngoan ngoãn quỳ xuống nghênh đón.
Nhưng chỉ có một người vẫn sừng sững đứng đó, ngạo nghễ nhìn tất cả.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!