Nghe thấy lời uy hiếp của Vân Mộc Thanh, Vân Hinh Nhi không hề sợ hãi chút nào, còn không kiêng dè cười to: “Vân Mộc Thanh, cô thật ng mình có thể gặp ông nội à? Nói thật ông nội hoàn toàn không biết cô đến đây, dù cô có đứng ở đây tới khi trời sáng, đứng đến chết, ông nội cũng sẽ không biết đâu.
“Đúng vậy, là tôi giấu đấy”.
Trong sự ngạc nhiên và vẻ mặt như bị sét đánh của Vân Mộc Thanh, Vân Hinh Nhi cười châm chọc, nói tiếp: “Kể cả việc năm năm trước. cô bị đuổi khỏi nhà rồi quỳ gối trước cửa nhà kia, ông nội cũng không biết, cũng là tôi giấu đấy”.
trăm đến cô chưa?
“Bây giờ cô đã biết vì sao hơn người ở nhà họ Vân đều không để ý Là vì bọn họ hoàn toàn không biết đấy, ha ha ha...”
Ban đêm mưa to gió lớn, Vân Hinh Nhi cười như điên, khuôn mặt trở nên dữ tợn chẳng khác nào ma quỷ trong đêm đen.
Vân Mộc Thanh run lên, cô cắn môi khó tin nhìn người phụ nữ trước mặt: “Vân Hinh Nhị, tôi chưa từng đắc tội chị, chưa từng làm sai chuyện gì đúng không, nhưng vì sao từ nhỏ đến lớn, chị cứ làm khó tôi hết lần này đến lần khác vậy, vì sao, vì sao hả”.
Khuôn mặt của Vân Hinh Nhi dần trở nên dữ tợn, chị ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô còn dám nói cô không đắc tội tôi, cô còn dám nói cô. không làm sai gì ư?I”
Chị ta hít sâu một hơi, muốn trút hết tất cả không vui của biết bao nhiêu năm qua ra ngoài:
“Vân Mộc Thanh, từ nhỏ đến lớn, cô chính là công chúa nhỏ được mọi người cưng chiều trong lòng bàn tay, cô xuất sắc hơn tôi, tốt bụng hơn tôi, giỏi giang hơn tôi, được ông nội và trưởng bối yêu thích hơn tôi!”
“Nói về gia thế, rõ ràng tôi mới là con gái lớn của nhà họ Vân, nói về tướng mạo và tố chất, tôi thua cô chỗ nào? Nhưng vì sao, vì sao trong mắt mọi người chỉ có Vân Mộc Thanh cô, không có Vân Hinh Nhi tôi, vì sao chứ!”
“Ngay cả Lý Tử Duy tôi thầm mến bảy năm cũng theo đuổi cô, dù cô bị bê bối mang thai khi chưa kết hôn, dù cô bị đuổi khỏi nhà họ Vân, trở thành một người phụ nữ đê tiện bị người người phỉ nhổ. Anh ấy cũng không chịu liếc nhìn tôi một cái, anh ấy thà lựa chọn tàn hoa bại liễu như cô cũng không muốn liếc nhìn tôi một cái, Vân Hinh Nhi tôi giữ mình vì anh ấy bảy năm, ngu ngốc đợi anh ấy bảy năm...”