Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Bố Cháu Là Chiến Thần - Sở Phàm

'Vân Mộc Thanh cực kỳ khó tin nhìn Vân Hinh Nhi đang điên cuồng trước mắt, người này đã sớm bị ghen tị che khuất nội tâm, tẩu hoả nhập ma rồi...

“Ai mà ngờ một người kiêu ngạo thanh thuần như tiên nữ trên trời là cô lại làm loạn trong quán bar, còn có con với một tên đàn ông nào đó, mang thai trước khi cưới, khiến nhà họ Vân mất hết mặt mũi”.

“Ngày đó, một người luôn thấy mình cao quý không chịu hạ mình cầu xin người khác là cô bị đuổi ra khỏi nhà, quỳ trước cổng biệt thự nhà họ Vân van xin chúng tôi để cô cho. đứa con hoang mới sinh kia uống một ngụm sữa, để nó sống tiếp”.

“Thái độ thấp hèn đáng thương của cô khi đó thật sự rất thú vị...”

Vân Mộc Thanh cản chặt đôi môi đỏ mọng, cúi đầu im lặng, Vân Hinh Nhi híp mắt nhớ lại, chị ta nở nụ cười hả lòng hả dạ:

“Buồn cười hơn là vì sinh ra đứa con hoang kia, cô tiêu sạch tiền tiết kiệm của mình, ngay cả một ngày ba bữa cũng không lo được, ba ngày ba đêm ngay cả một miếng lương khô cũng không có mà ăn, lấy đâu ra sữa chứ, ha ha ha.”

“Nhưng cuối cùng tôi vẫn cứu nó, để đứa con hoang kia sống tiếp”.

vì tôi nhất thời mềm lòng, để ý đến máu mủ ruột rà gì đó, mà là tôi muốn nó sống, để nó sống không băng chết”.

“Tôi sẽ để nó nhìn rõ thế giới này tàn khốc đến mức nào, để nó hiểu mình thấp kém vô lực bao nhiêu, tôi sẽ khiến nó dần trở nên điên cuồng trong đau khổ và thù hận, mãi đến khi nó thấy chết cũng là một sự giải thoát”.

“Đây chính là số mệnh của nó, cũng là kết cục nó sắp phải đối mặt!”

Vân Hinh Nhi điên cuồng la lên với Vân Mộc Thanh: “Đơn giản vì nó là con gái của cô, là con của Vân Mộc Thanh cô!”

Vân Hinh Nhi điên cuồng la lên với Vân Mộc Thanh: “Đơn giản vì nó là con gái của cô, là con của Vân Mộc Thanh cô!”

“Chỉ với điều này, nó đã có tội rồi, có chết cũng không đáng tiếc!”

Cuối cùng Vân Mộc Thanh cũng không kìm nén được sự phẫn nộ và khuất nhục trong lòng nữa, cô nổi trận lôi đình nhào về phía Vân Hinh Nhi: “Đồ đàn bà điên, đồ ác quỷ, tôi liều mạng với chị!”

Cô vốn đã yếu ớt, còn đầm mưa lâu như vậy, làm gì còn chút sức nào nữa.

Còn chưa đến gần Vân Hinh Nhi đã bị hai vệ sĩ đẩy mạnh ra ngoài, cô ngã ngửa xuống đất, cả người chật vật, những giọt nước mắt hối hận mà bất lực đong đầy trong mắt.

“Chậc chậc, xem dáng vẻ của cô bây giờ đi, đáng thương biết bao, khiến người ta hưng phấn biết bao...”

Vân Hinh Nhi ngồi xổm xuống, chị ta dùng đầu ngón tay nâng cằm Vân Mộc Thanh lên, trong đôi mắt tràn đầy hưng phấn: “Cô sẽ mãi mãi không thể hiểu cảm giác có thể tuỳ tiện sỉ nhục chỉ trỏ, tuỳ ý giãm đạp một người cả đời mình vốn chỉ có thể ngưỡng mộ ghen tị, ngồi tít trên cao nó tuyệt vời, vui sướng đến mức nào đâu...”

Vân Mộc Thanh cần chặt răng, cô dùng hết chút sức lực. cuối cùng muốn tát lên mặt Vân Hinh Nhi.

Chị ta đột nhiên cười lạnh nói: “Hôm nay cô tới đây gặp ông nội là vì tên đàn ông cô mới quen đúng không? Anh ta tên là Sở Phàm nhỉ? Cô mà đánh xuống, hôm nay anh ta sẽ chết chắc”.

Bàn tay đang giơ ra của Vân Mộc Thanh lập tức khựng lại, Vân Hinh Nhi càng đắc ý hơn: “Xem ra đúng là thế thật, cô hiểu rõ tính cách và thủ đoạn của Lý Tử Duy mà, vợ sắp cưới của anh ấy lại bị một người đàn ông không chút bối cảnh giành trước? Là một người đàn ông bình thường ai mà muốn bị cảm sừng' đúng không!”

“Huống hồ Lý Tử Duy còn tự thấy mình là con cưng của trời. Hôm nay cô đến đây là muốn để ông nội chuyển lời rắng cô sẽ đồng ý mối hôn sự này, không muốn liên luy đến anh ta đúng không? Ôi chao, thật là một tình yêu vĩ đại, khiến người ta phải hâm mộ mà”.

Vân Mộc Thanh nghiến răng nghiến lợi, giận dữ nhìn Vân Hinh Nhi: “Để tôi, đi gặp ông nội”.

“Muốn gặp ông nội á, được thôi, cầu xin tôi đi”.

Vân Hinh Nhi đứng thẳng người dậy, chị ta phách lối kiêu căng chỉ vào Vân Mộc Thanh: “Quỳ xuống cầu xin tôi giống như năm năm trước ấy”.

Chị ta nhìn xuống từ trên cao, cười khinh bỉ mà châm chọc, tựa như nữ vương tuỳ ý nắm sống chết của người khác trong tay vậy.

Vệ sĩ đầy tớ xung quanh cũng mang vẻ mặt cười trên nỗi đau của người khác, có thể tận mắt nhìn thấy cô chủ nhà họ Vân cao không với tới trước đây như chó nhà có tang quỳ xuống trước mặt mọi người là cảm giác sung sướng đến từng nào.

Dì Triệu ở bên cạnh đau khổ la lên: “Cô chủ không được quỳ, cô ta sẽ không giúp cô đâu, cô ta chỉ đang đùa giỡn cô thôi...”

“Thứ nhiều chuyện, kéo xuống, đánh”, Vân Hinh Nhi quát lên một tiếng, mấy vệ sĩ lập tức tiến lên thượng cẳng chân hạ cảng tay với dì Triệu.

“Đừng đánh, các anh đừng đánh nữa”.

Vân Mộc Thanh lo lăng la lên: “Được, tôi quỳ!”

“Nhưng chị phải đồng ý dẫn tôi đi gặp ông nội”.

Vân Mộc Thanh mở to mắt, khuôn mặt tái nhợt lạnh như. băng vô cùng bình tĩnh.

Chỉ là quỳ thêm lần nữa thôi mà, có gì ghê gớm đâu chứ...

So với mạng sống của Sở Phàm, chút khuất nhục đó có là gì đâu?

Nhấn Mở Bình Luận