Vì đám người nhỏ bé nhà họ Vân này, không đáng.
Anh im lặng suy nghĩ một lát, lấy thuốc đặc hiệu đem theo từ sở nghiên cứu ở Bắc Cực ra uống vào, đôi mắt điên cưồng cũng dần sáng suốt trở lại.
“Được, chúng ta về nhà”.
Sở Phàm bế Vân Mộc Thanh dần đi xa trong mưa gió.
Nhưng trước khi đi, anh còn nhìn chăm chằm căn biệt thự của nhà họ Vân này, dường như muốn khắc ghi tất cả mọi thứ của nơi này vào trong đầu.
Biệt thự Vân Đỉnh, nơi này, tôi còn sẽ trở lại.
Những uất ức các người đem lại cho vợ và con gái tôi, tôi sẽ bắt các người trả lại gấp trăm lần.
Hy vọng trước lúc đó, các người còn sống cho tốt để đợi
tôi...
Đợi Sở Phàm hoàn toàn khuất bóng, khoảng năm phút sau, mấy vệ sĩ của nhà họ Vân mới vội vàng chạy tới đỡ lấy Vân Hinh Nhi người đầy vết máu, vô cùng nhếch nhác dậy:
“Cô cả sao rồi, cô cả..."
Vẻ mặt Vân Hinh Nhi cực kỳ dữ tợn, vừa căm hận vừa nhục nhã quát: “Tôi nhất định phải khiến bọn họ trả giá, tôi nhất định phải khiến bọn họ trả lại gấp trăm lần!”
“Vân Mộc Thanh và cả người đàn ông chết tiệt kia của nó nữa, tôi muốn khiến bọn họ sống không bãng chết, nghiền bọn họ thành tro bụi!”
Giọng nói chói tai như ác quỷ rít gào trong đêm đen khiến da đầu người ta tê dại, đầu đầy mồ hôi lạnh...
Nửa tiếng sau, Sở Phàm bế Vân Mộc Thanh ướt đẫm về đến nhà.
“Bố
Đan Đan đã sớm đứng ở ban công đợi Sở Phàm trở về, vừa thấy đã lập tức chạy xuống mở cửa cho anh.
“Bố ơi, mẹ sao thế, có phải mẹ bị bệnh rồi không?”, cô nhóc lo lắng hỏi, giọng nói cũng trở nên nghẹn ngào.
Sở Phàm cố hết sức khiến mình bình tĩnh lại: “Không sao, trên đường về nhà mẹ bị ướt mưa nên hơi sốt thôi”.
Anh tuỳ bịa ra một lý do, không muốn con gái dính dáng quá nhiều vào ân oán của người lớn, ảnh hưởng đến sự trưởng thành của con bé.
Sở Phàm dùng mu bàn tay sờ trán Vân Mộc Thanh, cũng may là chỉ sốt nhẹ, không cần phải đến bệnh viện.
“Bố đi nấu chút canh gừng, thay quần áo sạch sẽ cho mẹ, nghỉ ngơi một đêm là ổn thôi”.
“Dạ, con đi nấu nước giúp bố”, cô nhóc cực kỳ hiểu chuyện.
Sở Phàm để giai nhân trong lòng xuống giường, nhưng việc thay quần áo cho Vân Mộc Thanh khiến anh hơi do dự khó xử...
Cơn mưa này rất lớn, Vân Mộc Thanh còn đứng suốt hai tiếng trong mưa, cả người đều ướt lẫm.
Cho nên phải cởi hết quần áo ra, người trần như nhộng.
Vân Mộc Thanh trên giường môi hồng răng trằng, đường cong hoàn mỹ, làn da trắng nõn, tư thế mặc cho người khác muốn làm gì thì làm kia cực kỳ quyến rũ, khiến đàn ông tinh lực đội dào như Sở Phàm thấy hơi nóng, miệng đẳng lưỡi khô.
Tuy Sở Phàm đã sớm coi Vân Mộc Thanh là người phụ nữ của mình, nhưng lần thân thiết giữa hai người chỉ có một đêm thác loạn trong quán bar năm năm trước mà thôi.
Huống hồ Vân Mộc Thanh còn không biết mình là bố thật của Đan Đan, Sở Phàm đè xuống suy nghĩ xấu trong lòng, giữ lại sự tôn trọng với Vân Mộc Thanh.
Anh xoay người nói với Đan Đan đang đứng trên ghế đẩu nấu nước: “Đan Đan, có thể thay quần áo giúp mẹ không? Bố thấy không tiện lắm”.
Đan Đan chớp đôi mắt to tò mò, mềm mại nói: “Bố, không phải bố và mẹ là vợ chồng sao, sao lại không tiện được?”
Sở Phàm nghẹn họng, tuỳ tiện nói mò: “Thì tại bố là đàn ông, mẹ là phụ nữ, nam nữ khác nhau, đương nhiên là không tiện rồi”.
“Hừ, bố nói dối!”
Đan Đan bĩu môi, kiêu căng nói: “Bố mẹ của người khác trong tivi đều ngủ cùng nhau, có gì mà không tiện chứ”.
“Hơn nữa, hơn nữa Tiểu Hổ còn nói bố mẹ cậu ấy đều thay quần áo cho nhau, hơn nữa lúc nửa đêm còn ôm nhau “đánh nhaư' nữa, tiếng bọn họ đánh nhau rất lớn, khiến Tiểu Hổ ở bên cạnh cũng ngủ không ngon, rất kinh khủng”.
Nói đến đây, cô nhóc chớp đôi mắt to, tò mò hỏi: “Ø? Bố, vì sao bố và mẹ chưa từng “đánh nhaư' vậy?”
Sở Phàm sắp sụp đổ rồi.
Trong đầu mấy đứa nhỏ này toàn chứa cái gì vậy, không lành mạnh chút nào hết!
Có cơ hội, anh phải gặp thằng nhãi Tiểu Hổ kia, nhất định phải đánh cái mông nhỏ của nó đến nở hoa, dạy dỗ thằng nhóc lưu manh này thay bố mẹ nó mới được.
“Ưm, lạnh, lạnh quá..."
Đúng lúc này, Vân Mộc Thanh ở trên giường co người lại run rẩy, sau đó giơ tay ôm lấy Sở Phàm vào lòng, cuối cùng nhiệt độ cơ thể ấm áp kia mới khiến cô thoải mái hơn một chút.