“Tôn Minh Hưng, cậu chủ của tập đoàn Tôn thị, phó tổng giám đốc đương nhiệm của tập đoàn Tôn thị, thu nhập một năm là một triệu tám, nhưng tôi sẽ tiếp quản Tôn thị từ tay bố mình sớm thôi. Dĩnh Dĩnh cưới tôi, chắc chẵn tôi có thể đem lại hạnh phúc cho cô ấy”.
Anh ta ôm eo Chu Dĩnh như thể tuyên bố chủ quyền, làm ra vẻ người thắng lợi:
“Nghe nói anh đã nhập ngữ? Có thăng thức thành sĩ quan cấp tá chưa? Ồ, xem ra là chưa rồi, chứ băng không sao anh lại giải ngũ”.
Chu Dĩnh bực mình: “Sở Phàm, anh không có phép lịch sự gì cả. Minh Hưng quan tâm đến anh nên mới nói với anh như thế, không ngờ anh hoàn toàn chẳng nghe gì cả?”
“Xin lỗi, thói quen nghề nghiệp", Sở Phàm ung dung duỗi eo: “Trước giờ tôi không có hứng muốn nghe người khác nói huơu nói vượn”.
“Lãng phí thời gian”. “Anh..”, Tôn Minh Hưng tức giận đến nỗi
gương đỏ bừng, bản thân mình làm ra vẻ hoàn hảo như thế mà cái tên này lại phớt lờ à?
Cái gì thế này!
Chu Dĩnh nghiến răng, cô ta hận cái tên Sở. Phàm không mời mà đến muốn chết.
Chu Long lại vui vẻ vô cùng, ông ấy phá ra cười ha hả: “Giỏi lắm nhóc con, nào, uống với bố vài ly".
“Bố, con kính bố”.
Sở Phàm thản nhiên uống rượu ăn mồi với Chu Long, chẳng phải vui vẻ lắm à, hoàn toàn phớt lờ con rể tương lai hoàn hảo như Tôn Minh Hưng, khiến cho sắc mặt anh ta u ám tột cùng.
Vào lúc này, Chu Dĩnh kéo tay Tôn Minh Hưng, cô ta dịu dàng nói: “Anh mới là con rể của nhà họ Chu, đừng chấp bố em”.
Ý của cô ta là cho dù Chu Long có thích Sở Phàm của ông ấy đến đâu đi chăng nữa cũng chẳng có ích gì cả.
Người ôm người đẹp về nhà chẳng phải là Tôn Minh Hưng sao?
'Tốn Minh Hưng cảm thấy thoải hơn nhiều, anh ta cười cười rồi nói: “Sao lại thế được, tính tình bố ngay thẳng, anh đã quen rồi”.
Chỉ có điều anh ta âm thầm liếc mắt nhìn Sở Phàm rồi nở nụ cười lạnh!
Anh ta không dám làm gì Chu Long, nhưng còn Sở Phàm...
Dám làm mình mất mặt giữa đám đông à? Để xem xem hôm nay tao sẽ vả sưng mặt mày như thế nào!
Sau ba chén rượu, ăn đủ năm vị, khách khứa xung quanh lần lượt kính rượu Tôn Minh Hưng, lấy lòng cậu con rể quý có gia thế không tâm thường này.
Tôn Minh Hưng cũng hào phóng, cho dù là tìm việc hay là mượn tiền, thậm chí chuyện có liên quan đến quan chức cũng nhận giúp, điều này khiến cho anh ta trở thành tiêu điểm được khen ngợi giữa đám đông, vô cùng vinh quang!
Chu Dĩnh cũng cảm thấy tự hào và kích động, sắc mặt cô ta hồng hào, may mà ban đầu mắt mình không mù, cưới cái tên nghèo túng như Sở: Phàm.