Vân Mộc Thanh sửng sốt, mặt ngày càng đỏ, hơi ngượng ngùng chớp mắt: “Là... Là như thế sao?”
Sở Phàm tức giận nói, cố ý lừa cô: “Tôi còn có quay video lại làm chứng, chứng minh sự trong sạch của tôi nữa, em có muốn xem không?”
“Không... Không cần”.
Vân Mộc Thanh lập tức hoảng hốt, mặt nóng rát, vô cùng thẹn thùng.
Chuyện thế này chỉ nghĩ thôi đã thấy ngại chết đi được rồi, còn mở video nữa chắc cô sẽ xấu hổ muốn chết luôn.
Sở Phàm nhìn thái độ của cô gái trước mặt, thầm thấy bưồn cười, nghiêm túc nói với Đan Đan ở bên cạnh: “Con gái ngoan, nhìn thấy không, đây là câu chuyện Đông Quách tiên sinh và sói điển hình đấy, làm việc tốt còn không được báo. đáp, sau này con nhất định phải rút kinh nghiệm, không thể tuỳ tiện giúp người, đã hiểu chưa?”
“Dạ, Đan Đan nhớ rồi”, cô nhóc chớp đôi mắt to, cái hiểu cái không gật đầu.
Vân Mộc Thanh lại xấu hổ, cô tức giận hừ lạnh: “Anh không có gan làm chuyện kia cũng chưa chắc không có suy nghĩ đó, tối qua, tối qua hai chúng ta thế kia, ai biết trong lòng anh nghĩ gì”. Truyện được cập nhật nhanh nhất tại metruyenhot nhé cả nhà
“Vô sỉ, khốn kiếp, háo sắc!”
Sở Phàm cười khẽ một tiếng, còn vui vẻ nói: “Tạm thời không nói đến chuyện tối qua, nhưng Vân Mộc Thanh, nếu em còn quyến rũ tôi như vậy nữa, nói không chừng tôi thật sự sẽ không nhịn được, làm ra một vài hành động phạm tội đấy”.
Vân Mộc Thanh sửng sốt, cô vô thức nhìn xuống người mình một cái, khi nãy cô nổi trận lôi đình, hoàn toàn không chú ý đến việc bây giờ mình chỉ mặc đồ lót, hơn một nửa phong cảnh trên người đều lộ ra ngoài hết, giống như người mẫu đồ lót vậy.
“A.”
Vân Mộc Thanh lập tức hét to, vèo một tiếng chui vào rong chăn, chỉ để lộ khuôn mặt đỏ bừng, nổi giận la lên: “Đi ra ngoài, hai người đi ra ngoài hết cho tôi!”
Sở Phàm cười không để tâm, dät Đan Đan ra ngoài: “Con gái ngoan, bố nấu đồ ăn ngon cho con nhé”.
“Dạ!”, cô nhóc gật đầu thật mình, sau đó khinh thường nhìn thoáng qua Vân Mộc Thanh, cố ý nói: “Mẹ thật là, tối qua đều là bố giúp mẹ thay quần áo, cái gì cũng đã thấy rồi, nhìn hêm một lần cũng có sao đâu...
Sở Phàm cảm nhận được sau lưng truyền đến một luồng sát khí, anh vội vàng ôm lấy Đan Đan đang tỏ vẻ vô tội rồi bỏ chạy...
“AII" Vân Mộc Thanh vừa thẹn vừa giận lăn lộn phát điên trong
chăn, đã sắp làm loạn cả cái giường rồi, chỉ hận không thể ìm một cái lỗ để chui vào.
“Khốn kiếp, thật sự là một tên khốn kiếp mài!”
Vân Mộc Thanh ngồi nghĩ ngợi trong phòng gần một tiếng đồng hồ mới trang điểm xong, cô đi xuống lầu một cách khó xử.
Trong phòng khách, Sở Phàm đã chuẩn bị một bàn ăn sáng phong phú từ lâu, gương mặt anh rất bình tĩnh: “Dậy rồi à? Ăn sáng đi, anh mua bánh bao mà em thích ăn nhất, còn có canh gừng táo đỏ nữa, ăn đi cho ấm người”.
Đan Đan cũng ăn đến miệng mồm dính đầy dầu mỡ, bàn tay mũm mĩm của cô bé đang cầm cái muỗng, vui vẻ cười nói: “Bố nấu canh trứng ngon lắm, mẹ mau ăn đi”.
Sau buổi tối mờ ám ngày hôm qua, Vân Mộc Thanh thường cảm thấy lòng mình quai quái, không khỏi nghĩ ngợi lung tung khi gặp Sở Phàm.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!