“Ôi chao, Tiểu Phàm, cháu khách sáo làm bác ngại quá”, Vân Gia Mạnh tỏ vẻ nhiệt tình với cậu con rể tương lai Sở Phàm, trông ông ấy rất vui vẻ.
Còn Lý Thu Linh chỉ liếc nhìn quà' mà Sở Phàm mang đến, bà ta bực bội xua tay rồi nói:
“Để đại trong góc nào đó đi, chiều nay mang cho mấy con chó hoang ở chung cư”.
Ít nhiều gì thì bà ta cũng là con dâu của nhà họ Vân, ban đầu được ăn ngon mặc đẹp, mắt rất tinh. Rượu và trái cây mà Sở Phàm mang đến đóng gói sơ sài, cũng không phải là sản phẩm hữu cơ nhập khẩu, biết đâu chừng cũng là đồ vỉa hè.
Mấy món đồ rách nát này mà cũng có mặt mũi mang đến nhà bà ta à?
Có lần nào cậu cả Lý Tử Duy ghé thăm mà không mang mấy thứ đồ nhập khẩu từ Âu Mỹ, hàng hiệu thế động một tí là hơn mười ngàn tệ, đó mới gọi là quà chứ!
Bà ta lắc lắc đầu, thở dài thất vọng:
Cái tên nghèo khố rách áo ôm này làm sao có thể bì được cậu rể quý nhà họ Lý đây...
“Mẹ, mẹ nói chuyện quá đáng thể”.
Sắc mặt Vân Mộc Thanh thay đổi, hơi khó chịu bênh vực Sở Phàm: “Tạm thời không nói đến giá của mấy món quà này, nhưng dù sao đây cũng là tấm lòng của Sở Phàm, là anh ấy vất vả xách tới cho mẹ”.
“Nhưng mẹ lại nói là cho chó lang thang ăn, mẹ có ý gì vậy”.
Lý Thu Linh hừ một tiếng, cúi đầu lật xem tạp chí trong tay, không thèm nâng mắt lên nói:
“Tấm lòng có thể đáng mấy đồng tiền, Trịnh ngốc nhặt rác dưới lầu hôm nào cũng nhặt một bao rác ném trước cửa nhà người ta, đó cũng là tấm lòng của hắn. Tấm lòng như thế sao con không nhận đi”.
Vân Mộc Thanh tức giận quay đầu đi: “Rõ ràng là mẹ đang kiếm chuyện vô cớ”.
Vân Gia Mạnh vội đứng ra, ông ấy oán trách nhìn vợ mình một cái, cười ha ha giảng hoà: “Được rồi Mộc Thanh, mấy ngày nay mẹ con hay nổi cáu, tính tình khó chịu, con đừng so. đo với bà ấy".
“Tiểu Phàm cũng đừng nghĩ nhiều, bình thường bác gái con cũng làm thế với bác, động một tý là mắng bác mấy câu, ha ha”, Vân Gia Mạnh không hổ là quản lý cấp cao của tập. đoàn, EQ và IQ rất cao, vài ba câu đã dẹp yên một trận cãi vã, hơn nữa còn không đắc tội ai.
Sở Phàm đã quen với sóng to gió lớn, bước qua ranh giới sống chết không biết bao nhiêu lần rồi, đã sớm tâm lặng như nước, sao có thể quan tâm chút chuyện nhỏ thế được.
Anh cười nhạt nói: “Con không sao, bác trai, để con đỡ bác ngồi xuống uống trà nhé”. Truyện được cập nhật nhanh nhất tại metruyenhot nhé cả nhà
Vân Gia Mạnh càng đánh giá cao Sở Phàm hơn: Cư xử lễ độ, lòng dạ bao dung, đứa nhỏ này rất có tương lai.
Còn Lý Thu Linh ở bên cạnh lại khinh thường hừ lạnh một tiếng, thăng nhóc này nói thế mà không giận, sau khi kết hôn cũng sẽ là đồ hèn nhát, hoàn toàn không đáng tin cậy.
Vân Gia Mạnh thì trò chuyện rất hợp với Sở Phàm, tiếng cười vui vẻ thỉnh thoảng vang lên, khiến Vân Mộc Thanh vừa chua xót vừa cảm động, từ sau khi bố bị tai nạn cưa chân, rất ít khi thấy ông ấy vui vẻ như vậy bao giờ.
“Tiểu Phàm à, nghe Mộc Thanh nói con xuất thân quân nhân à”, Vân Gia Mạnh hỏi bâng quơ một câu.
Lý Thu Linh bên cạnh nghe vậy cũng vểnh tai lên, tuy nói thằng nhóc này nghèo khổ, nhưng biết đâu có thể làm nên trò trống gì trong quân đội thì sao.
Giống chú Ba nhà họ Vân vậy, tuy không có bao nhiêu tiền như lại nằm quân quyền trong tay, nhân tài một phương, nhà họ Vân ai dám khinh thường chú ấy đâu?
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!