“Cậu ba, mời vào, mời vào”.
Lý Thu Linh thay đổi thái độ ngạo mạn khinh thường với Sở Phàm trước đó, trở nên cực kỳ nhiệt tình, thậm chí còn hơi khúm núm nghênh đón cậu chủ ăn mặc gọn gàng này vào. nhà.
“Cả nhà chúng tôi đã đợi cậu ba đến chơi nấy giờ rồi đó
Cậu ba nhà họ Lý kia mặc vest mang giày da, ngạo nghễ bước vào nhà, nhìn thấy mấy người Sở Phàm chỉ “ừ” khẽ một tiếng, mí mắt cũng chưa từng nâng lên.
“Anh cả của tôi bận công việc, không có thời gian rảnh, cố tình nhờ tôi đến đây đưa sính lễ, bàn chuyện đính hôn với nhà các người”.
Cậu ta tiện tay ném túi lớn túi nhỏ lên sàn nhà như người trên cao đang bố thí:
“Đây là quà gặp mặt anh cả tôi tặng cho các người”.
Sắc mặt của Vân Gia Mạnh và Vân Mộc Thanh rất khó coi, đây là tặng quà cái gì, đây rõ ràng là bố thí cho ăn mày, xem thường bọn họ thì có.
Nhưng Lý Thu Linh lại liên tục nói cảm ơn, vội vàng nhận lấy mấy món quà xa xỉ đắt tiền kia, nhìn thấy châu báu, vàng bạc ngọc bích, túi xách quần áo hàng hiệu, bà ta mở to mắt, cười tươi roi rói.
Nhìn thấy trò hề của Lý Thu Linh, Lý Phong thầm cười khinh bỉ: Đồ quê mùa đúng là đồ quê mùa, mấy món đồ rác rưởi như thế cũng có thể thoả mãn được.
Nét mặt cậu ta càng trở nên kiêu ngạo hơn, sau đó lấy một phần tài liệu ra, tuyên bố với thái độ cực kỳ phách lối:
“Tự giới thiệu một chút, tôi tên Lý Phong, con cháu nhà họ Lý, chủ quản cấp ba của tập đoàn Lý thị. Vẽ chuyện đính hôn của Vân Mộc Thanh và anh cả tôi Lý Tử Duy, bây giờ do tôi toàn quyền phụ trách”.
“Có thể gả vào nhà họ Lý, gả cho con trai cả của nhà họ Lý là ước mơ của biết bao nhiêu phụ nữ, là phúc tu luyện tám đời, cơ duyên hiếm có, tôi hy vọng các người quý trọng cơ hội
này”. Sở Phàm tự ý rót một tách trà, thờ ơ nhìn vở kịch hay này.
Qua bài học ở quán trà Nhã Hiên, Sở Phàm tin chỉ cần Lý Tử Duy không muốn chết, dù có cho thêm tám trăm lá gan anh ta cũng không dám có ý định gì với Vân Mộc Thanh nữa, càng đừng nói còn phái người đến nhà họ Vân đưa sính lễ, đính hôn?
Hơn nữa chủ quản cấp ba Lý Phong này nghe thì là quản lý cấp cao, chứ thật ra chỉ là tay sai cho con cháu dòng chính của nhà họ Lý mà thôi. Sở Phàm đoán có lẽ “cậu ba nhà họ Lý” này chỉ là con cháu của chỉ thứ nhà họ Lý, thân phận thua xa Lý Tử Duy, thậm chí còn không có tư cách biết đến chuyện của quán trà Nhã Hiên hôm đó nữa.
Như vậy xem ra Lý Tử Duy cũng không biết chuyện.
Còn Lý Phong này chẳng qua chỉ là cáo mượn oai hùng, mượn uy phong của nhà họ Lý, muốn xử lý mối “hôn sự” này giúp Lý Tử Duy, để được ông chủ ưu ái khen ngợi.
Tất cả đều chỉ là cậu ta tự cho là đúng, hành động tự phát muốn lấy lòng ông chủ mà thôi.
Lại không biết ông chủ Lý Tử Duy không ai bì nổi sau lưng mình đã sớm run rẩy quỳ gối trước mặt Sở Phàm, sợ tới mức không còn chút suy nghĩ xấu nào nữa...
Trời gây hoạ có thể tránh, tự tạo nghiệp không thể sống.
“Quý trọng, chúng tôi nhất định sẽ quý trọng!”, Lý Thu Linh liên tục gật đầu, lấy lòng cười nói: “Cậu ba, Mộc Thanh nhà chúng tôi và cậu cả Lý là duyên trời tác hợp, trai tài gái sắc, mối hôn sự này, chúng tôi đồng ý trăm phần trăm”.
Lý Phong hài lòng gật đầu, nở nụ cười “xem như bà biết điều”.
Vân Mộc Thanh hoàn toàn thất vọng với mẹ mình, lúc. này, sắc mặt cô cực kỳ u ám, lạnh lùng nói một câu: “Con không lấy chồng, muốn lấy thì tự mẹ lấy đi”.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!