Đây là rượu một bình ba triệu đấy, tương lai thậm chí còn có thể tăng lên mười triệu, cứ thế mất rồi, mất rồi...
“Chị hai, chị, chị đây là, hầy, đúng là phung phí của trời mà!”, Vân Gia Hùng thật sự hết biết nói gì.
“Sao... Sao tôi biết rượu kia đắt như thế được Linh đã sắp khóc rồi, bà ta nghiến răng nghiến lợi nói Sở Phàm kia, vì sao không sớm nói cho tôi biết rượu kia đáng giá vậy chứ?”
“Thăng khốn kiếp này, hại hôn sự của con tôi và nhà họ Lý thất bại, lại mất thêm mấy triệu bạc, tôi... tôi sống không nổi nữa rồi...
Đối với loại người tham tiền như bà ta, vàng thật bạc thật đến tay lại mất thật sự như đào tim móc phổi bà ta ra, còn khiến bà ta khó chịu hơn bị giết chết nữa.
“Được rồi, đây là vì chị lòng dạ bất chính, không thể trách ai được”, Vân Gia Hùng cũng cực kỳ tiếc nuối, mất kiên nhãn phất tay.
Sau đó, mắt ông ấy sáng lên, nặng nề nói với Vân Gia Mạnh.
“Anh Hai, Tây Phong Liệt này là bảo bối của Tây Dã, đặc biệt cho tướng sĩ ra trận uống. Chỉ có đại tướng tâm phúc. dưới trướng Quân thần của Long Hồn mới có tư cách lấy ra mấy bình!”
“Mà Sở Phàm này còn tặng tới hai bình, e răng không phải người bình thường đâu”.
“Dù không vào tướng lĩnh cấp cao của Tây Dã cũng là người có quan hệ mật thiết với Quân thần của Long Hồn!”
Những lời này khiến Vân Gia Mạnh và Lý Thu Linh đều chấn động.
“Không thể, không thể nào đâu, tôi cảm thấy Tiểu Phàm chỉ may mẫn có được rượu này mà thôi...”
Vân Gia Mạnh lắc đầu cười khổ, phất tay nói.
Tướng lĩnh cấp cao của Tây Dã, tâm phúc của Quân thần Long Hồn là nhân vật lớn có cấp bậc thế này, tài hoa phong nhã ra sao? Nếu bọn họ đến đây, đoán chừng cả Giang Bắc đều đã xôn xao rý
Sao con gái của mình có thể may mắn như vậy được.
Ông ấy hoàn toàn không dám tưởng tượng, cũng không có cách nào tưởng tượng được Sở Phàm lại thật sự là Quân thần của Long Hồn cao không với tới trong miệng bọn họ!
“Đúng thế, sao một kẻ nghèo rớt mồng tơi như Sở Phàm có thể là nhân vật lớn đến vậy được, chắc chản đi đâu gặp may mới có được hai bình rượu này thôi!”
Lý Thu Linh cũng khinh thường hừ lạnh theo, thằng nhóc nghèo, đồ sao chổi kia mà là tướng lĩnh Tây Dã, tâm phúc của Quân thần Long Hồn cái gì? Thật buồn cười, ngay cả tư cách xách giày cho người ta cũng không có ấy chứ.
Bà ta hừ khẽ một tiếng: “Nếu cậu ta thật sự lợi hại đến thế thì Lý Phong kia còn dám kiêu ngạo đưa sính lễ cho người phụ nữ của cậu ta ngay trước mặt cậu ta à? Nói không chừng đã phải sợ chết khiếp, Lý Tử Duy cũng đã sớm sợ tới mức tè ra quần, đến nhà chúng ta dập đầu xin lỗi rồi!”
Lý Thu Linh chống nạnh hai tay, vênh váo ta đây chỉ trỏ: “Cậu ta có bản lĩnh này không, cậu ta có năng lực này không? 'Tên nghèo rớt mồng tơi đó, có tám đời cũng không thể trở thành nhân tài được!”
Brừm brừm brừm... Đúng lúc này, một chiếc Mercedes MPV đỗ lại dưới lầu,
sau đó Lý Tử Duy mặc âu phục mang giày da nét mặt nặng nề bước xuống xe.