“Đ,ở đây có nhiều đồ chơi quá, đẹp ghê, vui ghê, bố ơi, bố mau qua xem nè...”
Thành phố đồ chơi trên tâng ba của khu vui chơi nhi đồng, Đan Đan trố mắt nhìn thấy muôn loại đồ chơi rực rỡ sắc màu, cô bé vui vẻ nhảy nhót, nụ cười vẫn luôn nở rộ trên gương mặt.
Sở Phàm vẫn ung dung đi theo sau, hưởng thụ giây phút ấm áp hiện tại.
Không thể không nói rằng tiền nào của nấy, mỗi một món đồ chơi ở đây đều hết sức tinh xảo, đầy đủ mọi kiểu dáng, thậm chí có vài cái còn khiến cho một người trưởng thành như Sở Phàm cảm thấy hứng thú dạt dào.
Nhưng giá tiền cũng không thấp, Sở Phàm tùy tiện lượn một vòng, gần như cái nào cũng từ mười ngàn tệ đổ lên, thậm chí còn có vài bản đồ chơi giới hạn đáng giá trăm ngàn tệ, thỉnh thoảng có vài món đồ chơi nhỏ cũng đã một hai ngàn, có thể nói đây chính là cửa hàng đồ xa xỉ của trẻ con.
Nhưng với Sở Phàm, chẳng qua chỉ là muối bỏ bể mà thôi, có mua cả cửa hàng cũng dễ như trở bàn tay.
Tây Dã nằm ở nơi hoang vu nhưng lại có khoáng sản phong phú, mỏ kim cương, mỏ vàng, kim loại quý hiếm chiếm 70% tổng số Trung Nguyên, huống hồ chi Sở Phàm đại diện cho quân đội, doanh thu mỗi tháng qua mỗi cuộc giao dịch vũ khí, mậu dịch với phương Tây đều hơn trăm tỷ.
Anh là trưởng quan tối cao ở Tây Dã, số tài sản đứng tên anh nhiều đến mức anh còn không nhớ hết, người lên đến đẳng cấp như bọn họ thì tiền bạc cũng chỉ là một dấy số mà thôi.
“Woa, công chúa Bạch Tuyết kìa, đẹp quá”.
Đan Đan nhanh chóng nhìn thấy công chúa Bạch Tuyết nằm trong khu đồ chơi giới hạn.
Món đồ chơi ấy cao hơn môt mét, mái tóc bồng bềnh, có khí chất thần tiên thoát tục, cho dù là gia công hay là chất liệu đều vô cùng tinh xảo, nhìn thoáng qua còn ngỡ đây là người thật bước ra từ phim điện ảnh.
Đan Đan thích đến mức không nỡ buông xuống, đôi mắt cô bé cong cong như vầng trăng khuyết, cười mãi không ngừng.
Con gái vui vẻ, Sở Phàm cũng thấy thỏa mãn, lúc định mua món đồ chơi ấy, một nữ nhân viên bán hàng mặc đồ công sở, trông rất có khí chất đi về phía bọn họ.
“Thưa anh, nơi đây là khu mua sắm cao cấp, xin anh chú ý lời ăn tiếng nói, đừng la lớn, ảnh hưởng đến trải nghiệm mua sắm của các vị khách khác”.
Nữ nhân viên bán hàng trang điểm tỉ mỉ, nở nụ cười mỉm nghề nghiệp, cô ta nhanh chóng quan sát quần áo trên người Sở Phàm rồi lạnh giọng mà nói:
“Ngoài ra, phải nhäc nhở anh một câu, món đồ chơi mà cô bé đang cầm là công chúa Bạch Tuyết phiên bản giới hạn kỷ niệm một năm của Disney, giá cả lên đến 188.888, nếu như làm hư thì phải bồi thường theo giá gốc, mong anh tự lượng sức mình”.
Tuy cô ta ăn nói có vẻ khách sáo nhưng ai cũng nhận ra sự kiêu ngạo và khinh thường Sở Phàm qua lời lẽ của cô ta, cứ như thể Sở Phàm không phải là khách hàng mà chỉ là ruồi nhặng bẩn tầm mắt của cô ta vậy.
Đan Đan giống như một đứa trẻ phạm lỗi, cô bé tủi thân cúi găm đầu xuống nấp ra sau lưng Sở Phàm.
Sở Phàm cũng khế nhíu mày, cảm thấy nữ nhân viên bán hàng này phân biệt đối xử giữa giàu và nghèo hơi quá trớn rồi, có phải giao tiếp với người giàu nhiều quá nên cảm thấy mình cao quý hơn người ta không?
Nhưng anh cũng không đến nỗi làm khó nữ nhân viên bán hàng, chỉ hờ hững gật đầu.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!