Ngày hôm đó, ngọn lửa nổi lên rất xinh đẹp, rất sáng trong đêm tối nhưng nó lại mang đi toàn bộ nụ cười, nguồn sống, tất cả của anh đi. Trái tim rỗng tuếch cũng như bị chôn vùi tại nơi biển lửa cùng cô. Bóng tối lại bao trùm lấy anh, trong cơn mơ anh lại nhìn thấy nụ cười xinh đẹp của cô, lại nghe thấy giọng nói ngọt ngào còn văng vẳng bên tai, còn ngửi thấy được mùi cam dịu nhẹ đặc trưng của cô khiến lòng anh mỗi lúc như vậy đều đau nhói.
Giật mình từ trong giấc mộng, trên trán Nhiếp Khuynh Ngang lấm tấm mồ hôi, lòng ngực vì hít thở mạnh mà lên xuống liên hồi. Đến khi bình tĩnh lại anh mới ngồi thẳng lên tựa vào thành giường, mở đèn ngủ lên sáng trưng.
Đưa đôi mắt nhìn tấm ảnh để bên cạnh, cầm lên vuốt vuốt rồi cười mỉm.
"Đã hai năm rồi đấy, em có khỏe không?"
"Anh thì vẫn như vậy vẫn rất ngoan ngoãn đợi em trở về đấy"
"Em mau trở về đi có được không, Lạc Lạc?"
"Căn phòng này cũng sắp phai đi mùi hương của em rồi, em không còn yêu anh, không nhớ anh sao?"
"Em mà còn không trở về là anh sẽ đi tìm mẹ kế cho em đấy, mau về mà giữ lấy anh đi này"
"Mấy cái cây cam Cố An Ngôn tặng cho em sinh nhật năm 18 tuổi đấy, em xem bọn chúng như bảo bối giờ nó đã không còn nghe lời anh nữa không còn xanh tươi, khỏe mạnh nữa. Em mau về chăm sóc cho nó đi"
"Anh cũng đã không còn sức để chờ đợi em nữa"
Anh lẩm bẩm, mệt mỏi nhắm mắt cố lấy lại bình tĩnh, nhưng hai hàng nước mắt bất giác lại rơi. Anh không biết là từ khi nào mà lại rất hay khóc vào mỗi đêm nhớ đến cô, chắc là từ lúc đó, từ lúc mà anh được nhìn thấy tia ánh sáng mang cô đi kia anh đã không thể nào kiềm chế được tuyến lệ nữa.
Giữ vững một vị trí ngồi cho đến sáng, anh lại đứng lẻn thay đồ để đến công ty.
Bước xuống lầu đã thấy Phùng Nguyên cùng An quản gia đang đứng nói chuyện bàn bạc về chế độ ăn uống của anh. Nói đúng hơn là làm sao để anh có thể ăn một bữa tử tế cũng được.
Hai năm qua, người bên ngoài nhìn vào chỉ thấy anh vẫn bình tĩnh ngày ngày còn đến công ty làm việc, tối lại tăng ca phải đến hai ba giờ sáng mới trở về nhà, cuộc sống vẫn như một bảng tuần hoàn, nó giống như là mọi thứ về cô lúc trước chẳng còn liên quan đến anh. Đến ngày đưa tiễn bài vị của cô, anh cũng chẳng bỏ chút thời gian để đi.
Nhưng chỉ có bọn họ, những người thân tín của anh mới biết anh sống khổ sở đến mức nào. Thời gian đầu anh ngày làm việc, đến khi về nhà lại lao đầu vào rượu, hút thuốc. Lúc đó nhìn anh thật như một thằng nghiện ngập, điên khùng. Nhưng người bên ngoài thì sao, họ chỉ nhìn thấy những điều trước mắt đã luôn chỉ trỏ, mắng sau lưng anh vô tâm vô phế, mắng anh khốn nạn đến nhường nào. Nếu như không có Tôn Bách đến khuyên, Thượng Quan Dao đến đập cho một trận để cảnh tỉnh thì có lẽ bây giờ anh cũng đã thăng thiên.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!