Sáng hôm sau, Nhiếp Anh Lạc tỉnh dậy cũng đã là 9h sáng, đầu đau như búa bổ nhìn những tia sáng chiếu rọi qua cửa sổ.
Bước xuống lầu, căn nhà vắng vẻ trống trơn. Cô hỏi bác An quản gia:
"Ba con hôm qua có về không ạ?"
"Có, nhưng sáng sớm đã đi ra ngoài rồi. Đồ ăn sáng cùng nước ép cà chua, ông chủ cũng đã làm để trên bàn cho con rồi đấy"
Cô không nói gì chỉ gật đầu xem như đã biết, rồi đi xuống bàn ăn dùng bữa.
Dùng bữa xong, cô lại lên nhờ An quản gia lái xe chở cô đến bệnh viện. Cô dù không muốn gặp ông bà nội nuôi nhưng mà cũng không thể không quan tâm như không xảy ra chuyện gì, rốt cuộc thì việc này cũng từ cô mà ra.
Sau khi thay cho mình một cái quần jean, cùng áo thun. Xe cũng đã chuẩn bị xong, liền xuất phát luôn.
...
Đến bệnh viện M,
Tay cô xách một giỏ hoa quả lớn đi đến hỏi số phòng của ông rồi đi đến, nhưng chỉ vừa đưa tay lên đẩy nhẹ cánh của thì cuộc đối thoại của hai người bên trong khiến cô dừng:
"Nếu như để Khuynh Ngang thật sự giao cổ phần cùng mấy cái chuỗi cửa hàng sản xuất nước hoa đó, tôi sợ con nhóc đó sẽ biết được chuyện năm đó" Bạch Mai ngồi trước giường bệnh nói.
"Chẳng phải do cứu bà cùng Khuynh Ngang sao?" Nhiếp Hùng nhăn mày lườm bà ta.
"Cái gì chứ, không phải năm đó ông muốn thâu tóm xưởng gỗ, các công thức chưng cất nước hoa độc quyền có thể mang lại tiềm năng phát triển cho Nhiếp thị của Trang Vinh Quang nên khi đó nhân cơ hội ông chỉ cứu tôi cùng con, bỏ mặc nó và vợ nó Tuyết Ánh cùng bị nổ chết trên chiếc xe chở tôi cùng Khuynh Ngang sao?" Bạch Mai nói một câu khiến Nhiếp Hùng cứng đờ, im lặng.
"Mà Khuynh Ngang lại có thể nhận nuôi con của bọn chúng, không sợ nuôi một con 'bạch nhãn lang' sau này lại quay đầu cắn cho chúng ta một ngụm" Nghe đến câu nói này, Nhiếp Anh Lạc đầu óc như trống rỗng, đứng chôn chân ở đấy, cô không phải được nhận nuôi, cô có bố mẹ, có nhà, có hạnh phúc thế nhưng... Thảo nào bọn họ lại ghét cô như vậy, thảo nào cô lại có thái độ thù địch với bọn họ.
"Nhưng nhắc mới nhớ năm đó chúng ta lại để lọt mất một con cá, Trang Hạ em gái ruột nhỏ hơn thằng nhóc Trang Vinh Quang 10 tuổi, năm nay hẳn là đã 33 tuổi rồi rất khó để tìm ra"
"Bà ngậm cái miệng lại đi. Bà nhớ kĩ cho tôi, chuyện này nhất định phải giữ kín, bí mật" Cắt ngang lời bà ta, ông lạnh giọng.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!