Xe vận tải chậm rãi lái ra sau nhà, lái xe Tiểu Lí xuống xe, mở thùng sau, Mân Huyên cũng gia nhập hàng ngũ hỗ trợ, cẩn thận cầm từng hộp đựng bánh ngọt cho vài nữ giúp việc.
Mân Huyên đang cầm một hộp bánh ngọt, một nữ giúp việc đã đi tới, “Lăng tiểu thư, tiểu thư của chúng tôi kêu cô đi qua.”
“Được, chờ tôi làm xong đống này, một hồi liền đi qua.” Mân Huyên vội vàng bê hộp, quản lí phái nàng tới đây đưa hàng, nàng cũng không dám nhàn hạ.
“Mân Huyên, bạn học gọi cô, cô đi đi, nơi này có tôi đâu, yên tâm đi, tôi sẽ không nói cho quản lí.” Lái xe Tiểu Lí sảng kɧօáϊ vỗ vỗ ngực sảng kɧօáϊ, đánh tan băn khoăn của nàng.
Mân Huyên có chút ngượng ngùng, tay cầm hộp bánh đứng yên ở nơi đó.
“Đúng vậy, Lăng tiểu thư, cô đi theo tôi đi, tiểu thư chúng tôi hôm nay tâm tình không được tốt, đang còn sinh hờn dỗi trong phòng đâu.” Nữ giúp việc thấy tình cảnh như vậy liền hát đệm bên cạnh.
Mân Huyên buông hộp bánh trong tay xuống, giao cho một nữ giúp việc bên cạnh khác, “Được rồi, Tiểu Lí, phiền toái anh.”
Vừa nghe nói Chỉ Dao khác thường, nàng có chút lo lắng, bước nhanh theo nữ giúp việc đi vào nhà chính. Vừa rồi Chỉ Dao nói như đang khóc, dựa vào mấy năm hiểu biết, nàng biết Chỉ Dao từ nhỏ đã sống trong hoàn cảnh giàu có, tư tưởng thực đơn thuần, cả ngày vui vẻ, cơ hồ không thấy cô ấy có gì phiền não.
Không biết lúc này đây có chuyện gì khiến cô ấy không vui? Chẳng lẽ chuyện giữa mình và Doãn Lạc Hàn bị Chỉ Dao phát hiện manh mối sao? Nàng đột nhiên cả kinh, lưng toát ra một tầng mồ hôi lạnh, có thể không? Sẽ là chuyện này sao?
Mặc kệ trong phòng bài trí xa hoa, nàng chạy nhanh về phía trước vài bước, đi đến bên cạnh nữ giúp việc, thử thử hỏi: “Cái kia, xin hỏi tiểu thư nhà cô vì sao không vui vậy?”
“Cụ thể tôi không rõ ràng.” Nữ giúp việc mờ mịt lắc đầu, như đang cẩn thận ngẫm nghĩ lại, “Hôm nay tiểu thư cả ngày không đi học, sau đó sáng sớm cô ấy liền vui vẻ lái xe đi ra ngoài, nói là đi tìm cô gia tương lai. Nhưng đến giữa trưa, tiểu thư ủ rũ chạy về, mồi hồi đến phòng liền phát giận, đập vỡ này nọ, bình thường tiểu thư rất tốt, lúc ấy chúng tôi đều sợ hãi, cũng không dám nói cho thiếu gia.”
Sáng sớm Chỉ Dao đã đi tìm Doãn Lạc Hàn, trong lòng Mân Huyên lộp bộp một chút, lúc ấy hắn còn nằm ở…. Nàng hung hăng lắc đầu, đánh rơi mất hai chữ phía sau.
Chẳng lẽ Chỉ Dao thực nhìn ra cái gì sao? Nàng một mặt theo sau người giúp việc lên lầu, một mặt sợ hãi cắn cắn môi, trong tay ướt đẫm mồ hôi chột dạ.
Làm sao bây giờ? Nếu Chỉ Dao hỏi đến, nàng nên làm cái gì bây giờ? Là tự mình nói cho cô ấy tình hình thực tế, hay là làm Chỉ Dao tự mình điều tra ra? Không, không được,vô luận chọn phương án nào, nàng cũng không hy vọng Chỉ Dao biết, nàng không muốn thương tổn Chỉ Dao.
“Lăng tiểu thư, đến phòng tiểu thư rồi, cô vào đi thôi.” Nữ giúp việc chỉ vào một gian phong, cung kính lui ra phía sau, xoay người tránh ra.
Mân Huyên giơ tay lên định gõ cửa, cửa đột nhiên bị mở ra, khuôn mặt như lê hoa mang vũ của Chỉ Dao xuất hiện ở trước mắt, nàng sững sờ ở nơi đó.
“Mân Mân, rốt cục cậu cũng đến đây.” Chỉ Dao sụt sịt cái mũi đỏ bừng, kéo tay nàng vào phòng.
Vừa đi vào trong phòng, đập vào mắt đều là màu phấn hồng, vách tường khắc hoa màu phấn hồng, ga trải giường phấn hồng, đồ đạc xa hoa màu phấn hồng, càng khoa trương là một góc còn đặt một chiếc sô pha toàn màu phấn hồng.
Từ căn phòng có thể nhìn ra, Chỉ Dao từ nhỏ đã được bảo bọc rất tốt, nhưng là vì sao hôm nay cô ấy lại khóc cơ chứ?
Mân Huyên ngẩn người nhìn chằm chằm bức màn màu phấn hồng, Chỉ Dao lôi kéo nàng ngồi xuống sô pha, tựa đầu lên vai nàng, “Mân Mân, Lạc ca ca bắt nạt mình…”
Nội tâm vì nghe thấy cái tên kia mà chấn động, Chỉ Dao nói hắn bắt nạt cô ấy, chẳng lẽ là chỉ chuyện kia?
Nàng hít sâu một hơi, kìm chặt trái tim đang đập loạn, làm bộ như bình tĩnh hỏi: “Lại như thế nào vậy? Chỉ Dao, không phải hai người cãi nhau? Cậu gây chiến như vậy, mua hết bánh ngọt hôm nay của cửa hàng mình, là để cho mình tới nghe cậu kể chuyện hai người liếc mắt đưa tình đi.”
“Mân Mân, cậu giễu cợt mình. Lạc ca ca là người xấu, anh ấy là đại phôi đản tội ác tày trời.” Chỉ Dao tức giận kêu to, ánh mắt đỏ lên, nước mắt rơi xuống dưới, “Mình chán ghét anh ấy, chán ghét… Không bao giờ muốn nhìn thấy anh ấy nữa….”
“Được rồi, cậu đừng khóc nữa. Khóc thì xấu lắm, cẩn thận anh ta thấy được, không cần cậu nha.” Mân Huyên một bên dỗ dành nàng, một bên lấy khăn giấy trêи bàn trà.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!