Chạy ra xa quán cà phê, nàng mới ngừng lại được, Thiếu Đằng vì nàng mà làm những chuyện như vậy,tất cả mọi việc nàng đều ghi tạc trong lòng, cần phải như thế này, miễn cưỡng cùng hắn cùng một chỗ, nàng vô luận là như thế nào cũng không thể làm được, vẫn là chờ về sau có cơ hội sẽ báo đáp hắn.
Nàng dọc theo lối đi bộ bên đường chậm rãi đi về phía trước, nhớ tới Thiếu Đằng đưa ra lời từ hôn, Ngải Phù khẳng định là không thể chấp nhận sự thật này. Mấy năm nay ở tại Lăng trạch, mưa dầm thấm đất, nàng cũng nhìn ra Ngải Phù đối với Thiếu Đằng là tình cảm không có thích hoặc yêu, mà là tham gia sản của Thiếu Đằng.
Đi ở ngã tư đường, bộ dáng tay bó thạch cao vẫn là khiến cho người qua đường liên tiếp chú ý tới, nàng không khỏi cước bộ nhanh hơn, tính tìm một chỗ ít người hơn rồi bắt tắc xi.
Chuyển quá góc đường, một chiếc xe thể thao theo phía sau chạy lại, chậm rãi ngừng lại ởbên cạnh nàng, hé ra kiệt ngạo mặt không kềm chế được tìm hiểu xe .“Mân Huyên –”
Nàng kinh ngạc một chút, nhìn đến thân ảnh trong xe thể thao, trêи mặt lập tức nổi lên vẻ thản nhiên tươi cười.“Quý Dương, thật tốt, ở nơi này cũng gặp được anh.”
Quý Dương một tay ở cửa xe, vẻ mặt thú vị,“Em không phải hẳn là ở bệnh viện sao? Như thế nào chạy đến nơi này ? Sẽ không phải là không chịu được tiểu tử Lạc kia, vụng trộm chạy đến……”
Quý Dương là bạn bè của Doãn Lạc Hàn, nàng một mình ra ngoài chuyện này nếu lọt vào tai tên kia …… Nàng không muốn nghĩ thêm nữa, cả kinh vội vàng xua tay,“Không phải, không phải, Quý Dương, anh không cần đoán, tôi là có việc đi gặp một người bạn, hiện tại đang định về bệnh viện.”
Quý Dương nhẹ cười thở thản nhiên,”Mân Huyên, em không cần khẩn trương, tôi chỉ là đùa em một chút, sẽ không đem chuyện hôm nay tôi gặp em tiết lộ cho Lạc biết. Vừa vặn tôi cũng không có việc, thuận tiện đưa em đi một đoạn.”
Nói xong , hắn lập tức xuống xe, mở cửa xe làm cái tư thế thỉnh mời.
“Được rồi, phiền toái anh .” Quý Dương phong độ làm cho nàng không thể cự tuyệt, lấy một nụ cười ôn hòa , tiện đà ngồi vào bên trong xe.
Quý Dương đóng cửa xe lại, xoay quá, bất cần đời trêи mặt xuất hiện một chút nghiêm túc thần sắc,“Mân Huyên, em tin tưởng sao? Tuy rằng tôi cùng Lạc là bạn bè nhiều năm, chuyện của em và Lạc tôi đã biết, tôi là tuyệt đối đứng về phía em.”
Quý Dương như thế nào đột nhiên cùng nàng nói về chuyện này. Nàng bị lời nói bất thình lình của hắn thấy có điểm mờ mịt, nhất thời không biết nên nói cái gì tiếp.
Quý Dương chậm rãi chuyển động xe, hắn chuyên chú nhìn chằm chằm trước mặt, ngữ khí có ít chính sắc.“chuyện của hai người trong lúc đó tôi đã đại khái hiểu một ít, tiểu tử Lạc kia thật sự đã làm có chút quá phận.”
Không biết có phải Quý Dương cố ý thử nàng, vẫn là hắn thiệt tình nói, nàng không dám mạo hiểm tùy tiện ở trước mặt hắn nhắc tới sự bất mãn của nàng đối với Doãn Lạc Hàn, chính là nhợt nhạt cười cười.
Không có nghe đến thanh âm của nàng , Quý Dương xoay qua xem nàng, rất nhanh liền nhìn ra lòng của nàng,“Mân Huyên, em không tin tôi?”
Nàng nhẹ nhàng cắn môi, hãy còn trầm mặc .
Quý Dương lơ đễnh nhún nhún vai, có thâm ý nhìn nàng một cái,“Mân Huyên, cứ việc tôi và em trong lúc đó nhận thức thời gian thực tốt, nhưng theo quan sát của tôi xem ra, em là một người độc lập lại có chủ kiến, không giống như là loại tính cách nhẫn nhục chịu đựng này. Tôi không tin, em tính vẫn gạt Chỉ Dao, lúc nào cũng chịu được áy náy tra tấn……”
Nàng cúi đầu nhìn cánh tay bó thạch cao của nhìn chính mình, Quý Dương nói đúng vậy, nàng cũng tưởng phản kháng, cũng từng thử muốn thoát khỏi cái loại tình phụ bị người ta khinh thường này.
Kết quả sao? Sẽ chỉ làm cho chính mình càng thêm nhận rõ một chuyện, hắn là tổng tài của một tập đoàn tài chính, lại có được tâm tư cùng thủ đoạn sâu không lường được, mà nàng bất quá là người không tiền không thế, mới là sinh viên ra ngoài xã hội, nàng căn bản không phải đối thủ của hắn, phản kháng kết quả chính là làm cho chính mình biến thành chật vật như bây giờ.
Quên đi, nàng mệt mỏi, không nghĩ phản kháng , lại càng không nghĩ lại nghe được hắn lấy chuyện cô nhi viện đến uy hϊế͙p͙ nàng.
Nàng vi liễm hạ đôi mắt, thong thả mở miệng,“Tôi cho rằng nếu này đã muốn là sự thật , hiện tại cũng không có biện pháp, chẳng chờ thời gian còn lại chậm rãi đi qua, dù sao cô nhi viện……”
“Chuyện cô nhi viện em không cần lo lắng, tôi có biện pháp giúp em giải quyết.” âm điệu trong giọng nói của Quý Dương tự tin tràn đầy, ngón tay thanh thản ở tay lái.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!