Mân Huyên chạy chậm xuống bậc thềm, xoay người nhìn lại nhìn tòa nhà cao chọc trời, giờ phút này, trong mắt nàng tòa nhà kia có phần quá hiên ngang cao ngạo.
Tập đoàn Đường Thịnh là công ty đa quốc gia, rất nhiều người vì được làm việc nơi này mà thấy kiêu ngạo, vô cùng kiêu ngạo. Vô luận là tiền lương hậu hĩnh, hay đãi ngộ hấp dẫn, Đường Thịnh vẫn là nơi thu hút vô số ánh mắt.
Kỳ thực nàng từng có ý nghĩ sau khi tốt nghiệp sẽ đến nơi này phỏng vấn.
Nàng học khoa báo chí, ước mơ lớn nhất là được công tác ở một tòa soạn báo hoặc tạp chí, nhưng nàng cũng biết ngành nàng đang học hiện tại có rất ít đầu ra. Nàng tính trước khi tìm được nơi làm việc theo đúng chuyên môn, sẽ bằng năng lực của mình kiếm một công việc nho nhỏ trong Đường Thịnh, làm tạm thời, kiếm một ít phí sinh hoạt.
Nhưng hiện tại, cái ý tưởng đó đã bay mất tăm mất tích, nàng bĩu môi, hành động hôm nay của Doãn Lạc Hàn thật làm nàng đau đầu. Nàng tin chắc dù sau này nàng chỉ làm con sâu con kiến dưới trướng hắn, hắn cũng tuyệt không để nàng hưởng thụ một ngày yên lành, nên chẳng bằng hiện tại quên luôn ý niệm kia đi.
Nhớ tới số nợ ba trăm vạn, tận ba trăm vạn, giống như tòa núi đặt nặng lên vai nàng, đến mức nàng không thể hô hấp. Cho dù bán cả người nàng, cũng không được đến mức ấy. Nàng ủ rũ nhìn xuống, không mục tiêu đi về phía trước, bất tri bất giác đã qua vài con đường.
Tiếng còi ô tô đột nhiên vang lên bên trái, nàng lùi sang lối đi bộ vài bước, không ngờ tiếng còi lại vang lên lần nữa, hơn nữa còn liên tiếp mấy lần, sau đó nghe thấy thanh âm mềm nhẹ.
“Mân Mân!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!