Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài

Chuyện của hắn với Chỉ Dao ngày nào còn chưa giải quyết thì ngày đó hắn vẫn là hôn phu của cô ấy. Vì vậy, cô không muốn lại giống như lần trước bị phóng viên chụp lén, ra sức giằng tay ra khỏi tay hắn, đi cách xa một chút.

Nụ cười trên gương mặt hắn cứng đờ lại, yên lặng nhìn chăm chú vào cô, tựa hồ như đã nhận ra điều gì lại cúi đầu cắm tay vào túi, thấp giọng nói với Ôn Nhược Nhàn và người kia cái gì đó, chỉ thấy bọn họ lập tức lên một chiếc xe màu đen.

Hắn không nhìn cô, chỉ âm trầm ngồi vào trong xe. Nghĩ đến còn năn nỉ hắn về buổi phỏng vấn, cô chợt thấy xấu hổ, theo bước hắn ngồi vào trong xe bên cạnh hắn.

“Lái xe!” Hắn mệt mỏi ngả lưng, vài sợi tóc rũ xuống trán. Cô cắn môi nhìn hắn, không tự chủ được lại đưa tay vén cho hắn, ngay sau đó, bàn tay đã bị hắn cầm chặt.

“Em rốt cuộc còn muốn chạy trốn đến khi nào?” Hắn vẫn như cũ nhắm mắt lại, nắm chặt tay cô đặt trước ngực hắn, một cảm giác kì lạ từ đôi tay nắm chặt lan đến trái tim cô.

Cô cúi đầu không lên tiếng, hắn hoàn toàn có thể từ ánh mắt và hành động của cô mà đọc ra được cô đang nghĩ gì.

Trên đỉnh đầu lại có tiếng thở dài, cô ngẩng đầu chỉ thấy hắn nhắm mắt, khóe mắt dường như cũng ánh lên sự ủ rũ. Đây đâu phải Doãn Lạc Hàn mà cô đã biết? Trở về từ Ma Cao, hắn dường như rất mệt mỏi…

Cô xem đồng hồ, đã năm giờ rồi, vốn muốn nói với hắn về chuyện phỏng vấn nhưng thấy hắn mệt mỏi như vậy cũng không nỡ nói gì, nhìn ra ngoài cửa, xe đang một đường trở về Doãn trạch.

Cả đường đi, hắn và cô đều im lặng, đến khi xe dừng lại Doãn trạch hắn mới nắm tay cô kéo lên lầu, cô cũng không phản đối, đến khi thấy hắn kéo cô đến cửa phòng hắn rồi, cô mới hơi chùn bước.

Hắn vẫn nắm chặt tay cô, đẩy cửa phòng, quay đầu lại nói với cô “Anh chỉ muốn ngủ, em sẽ ở bên anh chứ?”

Chỉ là một câu đơn giản như vậy lại khiến cô không thể cự tuyệt. Hắn cởi cravat và quần áo ngoài, đi thẳng vào trong phòng tắm.

Cô nghe được tiếng đóng mở cửa phòng tắm mới nhẹ nhàng nhặt đống quần áo dưới đất treo lên.

Cô tự nhủ… chẳng qua là vì cô đang có chuyện cần nhờ hắn nên mới đồng ý ở lại trong phòng hắn thế này…

Ngồi không cũng chán, cô bắt đầu nhìn quanh đánh giá căn phòng của hắn. Trong phòng có đặt một số khung ảnh lớn nhỏ. Đầu tiên là cô nhìn thấy hình ảnh một đứa bé rất đáng yêu đang vui vẻ nghịch ngợm trong vườn, nhìn kĩ thì thấy gương mặt của đứa bé rất giống Doãn Lạc Hàn, chỉ khác về thần sắc và tuổi tác, cô lập tức hiểu đó chính là hắn khi còn bé. Nhìn sang cái tiếp theo lại thấy đó là hắn khi lớn hơn một chút, đang cầm đủ loại bằng, giấy khen. Xem ra hắn đúng là xuất chúng hơn người từ khi còn nhỏ. Cái thứ ba lại là hắn khoảng mười lăm mười sáu tuổi, lúc này nét trẻ con và rạng rỡ trên gương mặt đã biến mất hoàn toàn, chỉ thấy những nét lạnh lùng và anh tuấn của bây giờ, thậm chí là hơi cau mày dường như là không muốn chụp ảnh. Lại có một bức ảnh hắn chụp cùng với một cô gái thanh tú trong trẻo lớn hơn khoảng vài tuổi, nhìn hai gương mặt tương tự nhau, cô nhận ra cô gái trong ảnh chính là chị gái đang định cư ở Australia của hắn.

Cuối cùng là bức ảnh chụp hắn và Quý Dương đang khoác vai nhau cười rất vui vẻ, bên cạnh còn thấy vài thanh niên tóc vàng, có lẽ là ảnh khi hắn đang ở Mĩ… Cô nhìn đi nhìn lại mấy bức ảnh, không biết rằng khóe môi mình từ lúc nào đã cong lên thành một nụ cười.

“Huyên, lại đây!” Cô quay đầu, thấy hắn ngồi trên mép giường, cầm trong tay một chiếc khăn bông. Tóc hắn vẫn còn ướt, đang nhỏ từng giọt từng giọt xuống. Cô đương nhiên hiểu hắn muốn cô lau tóc giúp hắn.

Cô đi tới, nhận lấy chiếc khăn bông, trong lòng lại thầm nghĩ ngày mai nhât định phải đi mua một cái máy sấy tóc. Khi cô đang lau tóc cho hắn, cảm thấy hắn hơi dựa vào người mình một chút liền cúi đầu nhìn, chỉ thấy đôi lông mi đen dày cong vút của hắn đang nhắm lại rất yên bình… Hắn đang ngủ đó sao?

Trời ạ, đang ngồi như vậy mà cũng có thể ngủ được sao? Cô dở khóc dở cười, bỗng chốc cảm thấy xót xa… Hắn quả thật là rất mệt mỏi, khẳng định công việc không hề nhẹ nhàng…

“Hàn, tỉnh lại đi… để tôi đỡ anh lên giường ngủ…” Cô lay nhẹ bờ vai của hắn, kéo hắn nằm lên giường, đắp chăn cho hắn, không ngờ bị hắn đột nhiên kéo ngã xuống giường trùm chăn lên người cô.

Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận