“A, sao tôi lại không để ý cơ chứ!” Quản gia vỗ trán một cái, mừng rỡ kêu “Lão gia, thiếu gia tha thứ cho ngài rồi……… Cậu ấy vừa mới gọi ngài……”
“Đúng vậy… rốt cục tôi cũng đợi được ngày này… rốt cục nó cũng gọi tôi một tiếng “Bố”… Tôi cứ tưởng cho đến khi nằm vào quan tài tôi cũng không được nghe nó gọi là bố, không ngờ… Thật không ngờ… Cuối cùng nó cũng……”
Doãn Lương Kiến nhất thời không kìm nén được cảm xúc, từng giọt lệ đua nhau lăn tròn trên gò má già nua. Quản gia cúi người đỡ lão gia ngồi xuống sofa. Hiểu lầm của cha con họ đã nhiều năm như vậy cuối cùng cũng được giải trừ… ông cũng chảy nước mắt, thấy mừng thay cho bọn họ.
“Doãn lão tiên sinh……” Một cảnh sát dường như muốn nói cái gì.
Quản gia lau nước mắt trên khóe mắt “Xin lỗi anh cảnh sát, để các anh chê cười rồi… Thiếu gia vừa nói rồi đó, một lát nữa cậu ấy sẽ xuống.”
“Hàn!” Mân Huyên cười khẽ ra tiếng khi hắn nhẹ nhàng đặt cô xuống giường.
“Có gì vui sao mà em cười nhiều vậy?” Doãn Lạc Hàn đằng hắng một cái, gương mặt hơi đỏ lên, có vẻ cực kì mất tự nhiên.
“Hôm nay rốt cục anh cũng gọi bố nuôi là bố, hẳn là ông ấy vui lắm đấy.” Cô cười thật tươi.
Thật tốt quá! Trải qua chiều hôm nay, cô càng thêm trân trọng từng giây từng phút bên cạnh hắn. Cô sẽ cùng đón ánh mặt trời mỗi sáng với hắn, cùng hắn chờ đợi tiểu sinh mệnh nho nhỏ trong bụng cô ra đời.
“Em ngồi yên ở đây, không được chạy lung tung nghe chưa? Anh sẽ bảo người giúp việc mang đồ ăn đến… em hẳn là đói lắm rồi….” Doãn Lạc Hàn hôn nhẹ lên môi cô một cái, nhận được cái gật đầu cam đoan của cô mới yên tâm xuống lầu.
Hai cảnh sát dưới lầu yêu cầu hắn về sở cảnh sát để hỗ trợ điều tra, làm khẩu cung,…
Hắn vừa đi không lâu, nữ hầu liền gõ cửa đi vào, mùi thức ăn thơm nức lan tỏa khắp phòng. Nhưng cứ nghĩ đến chuyện vừa xảy ra, nghĩ đến chú và Chu Hiếu Linh đã nổ tung với chiếc xe, cô lại không có bụng dạ nào để ăn. Vì vậy, cô đơn giản nói “Tôi không muốn ăn, cô đem xuống đi.”
Người hầu lúng túng nhìn nhau, rồi lại nhìn Mân Huyên. Cô đang định nói tiếp thì một tiếng nói ngọt ngào bay tới “Mân Mân, sao lại không ăn?”
“Chỉ Dao!” Mân Huyên vui sướng xoay người, nhìn Chỉ Dao và Chính Vũ đang tới gần.
Chỉ Dao thấy tay Mân Huyên phải bó bột thì xuýt xoa “A, Mân Mân, tay cậu bị thương? Sao vậy? Có phải tại hai kẻ xấu đó không?”
“Mình không sao rồi…” Mân Huyên lắc lắc đầu. Nhìn lên Chính Vũ, cậu ấy đang mỉm cười nhìn Chỉ Dao, trong mắt đầy ắp yêu thương. Xem ra khi chú làm hại Chỉ Dao chiều nay, Chính Vũ rốt cục cũng đã nhận ra tình cảm của mình đối với cô ấy.Tuy cô không biết ở chuyện ở Hàn Quốc của Chỉ Dao và Chính Vũ, nhưng cô tin tình yêu của bọn họ đang nảy mầm, và chẳng mấy chốc sẽ trở thành cây đại thụ, vượt qua mọi giông bão của cuộc đời…
“Mân Mân, để mình bón cho cậu.” Chỉ Dao nhận chén thuốc bổ trong tay người giúp việc, sau đó múc từng thìa nhỏ, thổi nhè nhẹ, rồi chìa trước miệng cô.
Cô cảm động, uống từng ngụm. Cứ nghĩ đến việc tháng sau bọn họ có thể tổ chức hôn lễ đồng thời, cô lại hưng phấn không thôi.
Một lát sau, ba người ngồi bên ban công nói chuyện phiếm. Chỉ Dao nhăn nhó bĩu môi “Ghét thật đấy, Chính Vũ với Lạc ca ca là anh em họ nên con của chúng mình không thể đính hôn với nhau được!”
Thực ra đối với chuyện này, Mân Huyên cũng không quá nóng lòng, bởi thời đại cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy sớm đã trôi qua. Nhưng nhìn Chỉ Dao có vẻ vô cùng thích thú đối với chuyện này, mà cô liếc mắt nhìn Chính Vũ, có thể thấy cậu ấy không hề có chút ủng hộ nào.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!