Tắm xong, cô ra khỏi phòng tắm, định đi sang phòng của Tiểu Lạc Lạc xem nó thế nào rồi. Mặc dù đã có bảo mẫu chăm sóc, nhưng cô vẫn không thể yên tâm được, vẫn thường hay sang bế Tiểu Lạc Lạc sang ngủ bên này.
“Đừng đi!” Cô vừa đi vài bước, cánh tay rắn chắc đã giữ chặt cô lại, hơi nóng phả vào gáy cô “Huyên, đêm nay để chỉ có hai chúng mình thôi, được không? Con bên đó đã có bảo mẫu rồi.”
“Nhưng……”
Cô còn chưa kịp nói gì, hắn đã cắn nhẹ lên vành tai mẫn cảm của cô, bàn tay to lớn bắt đầu tiến vào trong váy ngủ của cô, mơn trớn bầu ngực mê người, khàn khàn giọng nói bên tai cô “Huyên, muốn anh không?”
Đôi gò bồng đảo bị hắn xoa bóp đã bắt đầu cứng lên. Cô run run, không phản đối. Như vậy đối với hắn chính là cổ vũ. Bàn tay nóng rực lại tiếp tục mân mê trên lưng cô, kéo đến đùi cô, mềm mại trêu đùa.
Chẳng mấy chốc, lửa nóng trong cô đã bị hắn khơi dậy. Cô nhắm chặt hai mắt “A… ưm… đợi chút… Hàn… từ từ đã…”
Hắn cười nham hiểm, đôi môi vẫn không ngừng hôn cô, bàn tay lại khéo léo tháo dây váy ngủ của cô xuống.
“Huyên, anh không chờ được, để anh yêu em……”
Thân thể trần trụi của cô đã hoàn toàn dán lên cơ thể cường tráng của hắn. Hắn dồn cô vào vách tường, dùng sức đẩy phần cứng rắn của hắn vào cơ thể mềm mại của cô, khiến cô yêu kiều rêи ɾỉ, càng kíƈɦ ŧɦíƈɦ du͙ƈ vọиɠ của hắn…
Ngày hôm sau —-
Cảm giác hai má đang nóng lên, cô dần dần mở mắt. Hắn ngừng hôn cô, nhìn cô mỉm cười, khiến cô lại thẹn thùng nhớ lại một đêm triền miên…
Hắn vuốt ve xương quai xanh của cô, hôn lên môi cô “Em yêu, chào buổi sáng…”
Cô đặt tay lên vòm ngực tinh tráng của hắn, khẽ đáp lại “Ưm… chào buổi sáng……”
Không ngờ động tác nhỏ của cô lại đánh thức lửa nóng trong hắn. Hắn gầm nhẹ “Huyên, là tại em đó……”
“Hàn……” Cô kêu một tiếng, cố giãy ra, nhưng không ngờ lại càng khiến hắn dễ dàng đi sâu vào trong cơ thể cô. Hắn chậm rãi trêu chọc xung quanh cô khiến lý trí cô rất nhanh đã bị át đi bởi du͙ƈ vọиɠ.
“Ừm…… A…… A a……” Tiếng rên mê người cùng tiếng thở dốc hòa quyện lẫn nhau, tràn khắp phòng ngủ buổi sớm một mùi tìиɦ ɖu͙ƈ.
Hắn rất nhiệt tình, dường như bao nhiêu đối với hắn vẫn là không đủ. Kết quả bọn họ quấn quýt đến hơn hai tiếng, khi xuống lầu đã là mười giờ.
Tiểu Lạc Lạc ngồi trong xe trẻ con mút tay, nhìn thấy bố mẹ đang ôm nhau đi xuống, bảo mẫu vội lui xuống. Tiểu Lạc Lạc nở nụ cười, chỉ vào bọn họ, bi bô cái gì mọi người nghe đều không hiểu.
“Hàn, tại anh đó!” Mân Huyên oán trách chu môi “Để Tiểu Lạc Lạc phải đợi lâu rồi… Ngày nào tám giờ em cũng đưa con ra ngoài phơi nắng, hít thở không khí, thế mà….”
“Con cần em, anh lại càng cần em.” Hắn cúi người hôn cô, thấp giọng nói “Anh đã nghĩ kĩ rồi. Ban ngày giao em cho con, nhưng buổi tối em phải là của anh, cho dù là Tiểu Lạc Lạc cũng không được làm phiền!”
“Haizzz… trước mặt trẻ con, đừng nói như vậy.” Cô đỏ mặt, cúi đầu bế Tiểu Lạc Lạc “Tiểu Lạc lạc, nhất định là chờ mẹ lâu rồi… Để mẹ đưa con đi tản bộ nha!”
“Dù sao con cũng nghe không hiểu mà.” Hắn vuốt má cô một cái, sau đó đùa nghịch với Tiểu Lạc Lạc “Để bố bế nhé!”
Tiểu Lạc Lạc lắc lắc đầu, xoay người áp mặt vào ngực Mân Huyên, giống như không thèm để ý đến hắn.
Mân Huyên cười lớn, nhìn gương mặt hắn đã thêm vài hắc tuyến.
Cô an ủi hắn “Hàn, anh đừng buồn. Trẻ con là như vậy, anh ít bế nó nên nó lạ. Sau này anh thường xuyên chơi với nó, dần dần nó sẽ quen thôi.”
Hắn đăm chiêu nhìn Tiểu Lạc Lạc nửa ngày, đột nhiên buông ra một câu “Thằng nhóc này, lại dám tranh thủ lợi dụng mẹ.”
Mân Huyên cúi đầu nhìn đứa bé nhỏ nhắn trong lòng, cố nhịn cười “Không phải đâu, chắc tại nó quen bú, nên giờ cũng thích ấp mặt vào trong ngực mẹ thôi.”
Hắn nhướn mày, giơ tay trước Tiểu Lạc Lạc “Không được, để anh bế, phải để bố con anh bồi dưỡng tình cảm.”
Cô không thể nhịn được nữa, cười thật lớn, cẩn thận giao Tiểu Lạc Lạc cho hắn. Hắn vừa bế được Tiểu Lạc Lạc thì liền chạy xa khỏi cô, vẻ mặt thần thần bí bí, cúi đầu thầm thì với Tiểu Lạc Lạc cái gì đó.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!