Bạch Tô cho rằng nụ cười của mình đã vô cùng tự nhiên nhưng ánh mắt của Mộ Vãn Vãn bên cạnh lại lóe lên một tia hoảng hốt.
Cô ta nhìn chằm chằm vào Bạch Tô mấy giây, mới giả vờ như nghe không hiểu ý của Bạch Tô, nói: “Cảm ơn.”
Nói xong, cô ta xoay người nhìn về phía Phó Vân Tiêu: “Vân Tiêu, anh xem...bọng mắt của anh trông thấy rõ luôn rồi đây này, vẫn còn cách giờ làm 2 tiếng đồng hồ nữa, anh có muốn đi nghỉ chút không?”
“Cô Bạch ở đây đã có em rồi, đau bụng kinh là chuyện nhỏ thường thấy của của mấy người phụ nữ thôi, em có thể chăm sóc được.”
Không biết là do vô tình hay cố ý, Bạch Tô nghe thấy cô ta nói đau bụng kinh là loại chuyện nhỏ, trong lòng cảm thấy hơi khó chịu.
Nhưng trên mặt cô cũng không thể hiện rõ ràng, cô nói thẳng: “Bây giờ tôi không sao rồi, chút nữa đi lấy thuốc giảm đau bụng là có thể đi làm bình thường.”
Phó Vân Tiêu nghe Bạch Tô nói xong, ánh mắt anh dò xét nhìn sang phía cô.
Bạch Tô chỉ gật đầu với anh, Phó Vân Tiêu lại nhìn vào đồng hồ, nói: “Vậy anh đi ăn chút đồ trước, rồi đến thẳng công ty.”
“Được.”
Bạch Tô gật đầu, còn Mộ Vãn Vãn đứng bên cạnh sau khi thấy Phó Vân Tiêu ra ngoài thì cũng nhanh chóng đi theo ra.
Thật ra Bạch Tô muốn ra tay một chút với Mộ Vãn Vãn nhưng sau khi suy nghĩ thì lại thôi vậy.
Dù thế nào đi chăng nữa... Hai người bọn họ cũng là tình yêu thật sự, cô chẳng qua chỉ có danh phận của một người vợ thôi, cô cũng tự biết thân phận mình không xen vào chuyện này nữa.
Chỉ là... Từng hành động của Mộ Vãn Vãn đều làm cho cô cảm thấy Mộ Vãn Vãn luôn lo lắng nhỏ mọn.
Chẳng phải Phó Vân Tiêu thật lòng yêu cô ta sao? Vậy... cô ta không có chút tự tin nào vào tình yêu của mình sao?
Lúc Phó Vân Tiêu và Mộ Vãn Vãn ra khỏi cổng bệnh viện, Mộ Vãn Vãn cố đi nhanh hơn để kịp anh. Hôm nay trời âm u, còn có cả mưa nhỏ, dĩ nhiên nhiệt độ cũng rất thấp.
Sau khi Mộ Vãn Vãn ra ngoài cũng không nhịn được mà rùng mình một cái, Phó Vân Tiêu thuận tiện khoác áo ngoài của mình lên người Mộ Vãn Vãn.
Lúc này cô ta mới nở nụ cười, chỉ là trong lòng vẫn luôn không thoải mái, cô ta giả vờ vô tình hỏi Phó Vân Tiêu: “Trước đây cô Bạch đến tháng có từng đau như vậy không?”
Cô ta muốn hỏi trước đây anh có từng chăm sóc cho Bạch Tô hay không?
Phó Vân Tiêu quay người lại nhìn Mộ Vãn Vãn, ánh mắt cô ta chuyển động, mang theo vẻ lo âu.
Anh nhẹ nhàng nói: “Trước đây không biết cô ấy có đau hay không.”
Lúc này Mộ Vãn Vãn mới yên tâm hơn nhưng vẫn không mấy vui vẻ.
Cô ta và Phó Vân Tiêu năm đó được rất nhiều người hâm mộ. Qua nhiều năm vậy rồi, cô ta vẫn luôn cho rằng không ai có thể thay thế vị trí của mình cả.
Nhưng mà...Bạch Tô này...Làm cô ta thấy lo lắng.
Thật ra, năm đó Phó Vân Tiêu và Bạch Tô có kí hợp đồng kết hôn, sau đó cô ta mới biết được.
Nhưng cô ta không hề để ý đến mấy thứ này.
Cho dù Phó Vân Tiêu và người phụ nữ khác có quan hệ như thế nào, cô ta cũng không hề bận tâm.
Cơ thể của một người đàn ông và một người phụ nữ ở cùng nhau, cô ta chỉ cho rằng đây là vấn đề sinh lý.
Mặc dù cô ta cũng nghe nhiều người ngoài nói giữa Bạch Tô và Phó Vân Tiêu không có tình yêu, cô ta cũng biết nội dung của bản hợp đồng nhưng cô ta vẫn lo lắng.
Mộ Vãn Vãn cầm tay của Phó Vân Tiêu, cùng nhau lên xe.
Ngồi lên xe, Mộ Vãn Vãn lại nũng nịu: “Vân Tiêu, tối nay anh sẽ đến nhà cùng em chứ?”
Cô ta hỏi.
Phó Vân Tiêu buông tay của Mộ Vãn Vãn ra, lại bắt đầu lái xe.
Nói: “Hôm nay có lẽ phải họp rất muộn.”
“Vậy thì em đến công ty đợi anh.”
Mộ Vãn Vãn nháy mắt, nhìn vào Phó Vân Tiêu để cầu xin anh.
Phó Vân Tiêu lại nhìn Mộ Vãn Vãn lần nữa, dáng vẻ nũng nịu của cô ta trông vô cùng đáng thương, làm anh hơi do dự.
Cuối cùng, anh gật đầu.
“Yêu anh, Vân Tiêu.”
Mộ Vãn Vãn tiến về phía trước, hôn Phó Vân Tiêu.
Sau đó Phó Vân Tiêu đưa Mộ Vãn Vãn về nhà, còn anh đến công ty.
Hai ngày nay, Phó Vân Tiêu vốn dĩ không đến công ty, chờ đến khi anh tới... mới ý thức được bầu không khí trong công ty có gì đó không đúng lắm.
Còn Bạch Tô đợi sau khi Phó Vân Tiêu và Mộ Vãn Vãn rời đi, nhanh chóng làm thủ tục xuất viện, về nhà dọn dẹp một chút lại vội vàng đến công ty làm việc!
Cho đến khi cô tới công ty, vừa mới vào đến của thì phát hiện ra cả bảo vệ cũng đang dùng ánh mắt dò xét nhìn mình. Bạch Tô bỗng nhiên nhớ ra, có lẽ mình đã...Sau này có lẽ cũng không thể đến công ty để làm việc nữa!
Bởi vì... mấy hôm trước đoạn ghi âm của Phó Vân Tỉ bị lộ ra ngoài, ảnh hưởng vô cùng lớn, bây giờ có lẽ cả công ty cũng đã biết mối quan hệ của cô và Phó Vân Tiêu rồi.
Quan trọng là...người khác lại không biết cô là vợ của Phó Vân Tiêu! Thế thì mỗi ngày đi làm cô sẽ bị mang tiếng là loại phụ nữ mặt dày đi quyến rũ Phó Vân Tiêu.
Cô suy nghĩ một chút, vẫn là không bước vào tầng làm việc này thì hơn.
Cứ ở nhà nghỉ ngơi một ngày, nhân tiện ăn một bữa trưa thật ngon, đợi đến đêm tối yên tĩnh, cô nhìn đồng hồ mới phát hiện ra Phó Vân Tiêu vẫn chưa về, mới khoác lên mình bộ đồ thể thao rồi đến công ty.
Cô cẩn thận lẻn vào trong công ty, quả nhiên không có nhân viên làm tăng ca.
Cô đi thẳng lên tầng làm việc của Phó Vân Tiêu, thấy phòng làm việc của anh vẫn sáng đèn, cô cũng không vào để chào hỏi, mà đi đến phòng làm việc của thư ký ngay sát bên cạnh, sửa lại chút tài liệu của công ty, những văn bản cần xác nhận của Phó Vân Tiêu cũng sửa sang lại hết.
Nhân lúc này... cô cũng viết một đơn xin thôi việc.
Chuyện của cô và Phó Vân Tiêu bị dư luận bàn tán xôn xao, cô chỉ có thể từ chức, cũng đúng lúc cách ngày cô đi bệnh viện gửi báo cáo cũng không còn mấy ngày nữa.
Bạch Tô sửa hết lại tập tài liệu, đứng dậy ôm chồng tài liệu đi đến phòng làm việc của Phó Vân Tiêu.
Đương nhiên cô tưởng rằng lúc này chỉ có mình Phó Vân Tiêu còn ở lại phòng làm việc, cho nên cô cũng không gõ cửa, trực tiếp mở cửa phòng ra.
Kết quả, cô nhìn thấy Mộ Vãn Vãn mặc trên người chiếc đầm dài ôm sát cơ thể, đang chuẩn bị nhón chân lên hôn Phó Vân Tiêu.
“...”
Cô đến thật không đúng lúc.
Phó Vân Tiêu còn đang muốn cùng Mộ Vãn Vãn... làm gì đó.
“Thật.. thật xin lỗi...Tôi đi ra ngoài trước.”
Bạch Tô cúi đầu tỏ vẻ xin lỗi, xoay người muốn đi ra ngoài.
Kết quả, Phó Vân Tiêu trực tiếp ngăn cản Bạch Tô: “Không cần, em mang tài liệu đến đây.”
Bạch Tô cảm thấy vô cùng lúng túng, thậm chí cô còn cảm nhận được ánh mắt không mấy vui vẻ của Mộ Vãn Vãn đang nhìn mình.
“Những thứ này đều cần anh ký tên.”
Bạch Tô giải thích.
Phó Vân Tiêu xác nhận xong, trực tiếp ký tên lên.
Bạch Tô nhìn Phó Vân Tiêu ký tên lên từng tập tài liệu, lại mang đơn xin thôi việc của mình ra trước mặt Phó Vân Tiêu, do dự một lát mới lên tiếng: “Còn có cái này nữa, đơn xin thôi việc của em, cũng cần anh ký tên.”
Phó Vân Tiêu cau mày, nhìn vào tờ đơn thôi việc.
“Em... trong hoàn cảnh như bây giờ em cũng không cần ở lại...’
Bạch Tô còn chuẩn bị giải thích thêm lí do nhưng cô còn chưa nói hết, Phó Vân Tiêu đã nhấc bút lên, trực tiếp ký tên mình vào.
Xem ra Bạch Tô lại đang tự ảo tưởng về mình rồi.