Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương - Bạch Tô

Không ai lợi hại hơn ai trong những chuyện này, chỉ có thể nói hai người đều là ông lớn trong ngành sản xuất của chính mình.

Vậy mà bây giờ hai người lại muốn bành trướng sang lĩnh vực của đối phương.

Những thứ mà Bạch Tô đang dùng mỗi ngày, thật ra đều thuộc về trạng thái chân không đối lập nhau, chỉ là Bạch Tô không biết mà thôi.

Mỗi ngày cô đều lên mạng lướt web, tất cả mọi cử động của cô làm tại Mỹ đều đang bị giám sát và điều khiển.

Cô có thể tùy ý lên mạng xem những thứ mà cô thích, nhưng cô dường như lại là kẻ vô hình với thế giới này.



Người khác không thể tìm ra được ip của cô, càng không thể tra ra được mọi thứ về cuộc sống của cô.

Trừ khi là cô chủ động lộ ra.

Bản thân Bạch Tô không chú ý đến những điều này, cuộc sống của cô trong năm năm qua cũng được Lâm Lập miêu tả là cực kỳ đơn giản.

Khi Phó Vân Tiêu nhờ nhân viên kỹ thuật giải quyết vấn đề này giúp anh thì chỉ trong phút chốc đã xác định được vị trí của Bạch Tô.

Sau đó truy tìm một số hoạt động khác của cô dựa trên cơ sở này.

Trong đó luôn luôn có một hoạt động của cô khiến người khác chú ý, đó chính là khi cô nấp sau lưng Lâm Lập nhưng thật ra là đi đến một số bệnh viện tâm lý.

Lại là nội dung liên quan đến mặt tâm lý.

Khi nhìn thấy điều này, Phó Vân Tiêu không khỏi suy nghĩ một chút.

Nhưng anh vẫn nhanh chóng đi kiểm tra tài khoản tiết lộ cuộc sống của cô trước.

Trên ứng dụng giao tiếp xã hội này, Bạch Tô cũng không được tính là một người phóng khoáng, lạc quan.

Tài khoản này đã dùng năm năm, trong vòng năm năm phần lớn thời gian là cô chỉ đăng là mình đã xem phim gì, thỉnh thoảng là sinh hoạt nhỏ hằng ngày và học được các loại kỹ năng gì đó.

Đặc biệt đơn giản.

Đơn giản đến mức khiến người ta nghi ngờ cuộc sống của người này trong mấy năm nay đều là một khoảng trống.

Phó Vân Tiêu càng xem càng cảm thấy kỳ lạ.

Vì vậy, rốt cuộc là mấy năm nay Bạch Tô đã trải qua những cái gì.

Sau khi anh tiếp tục tra xét thêm một số thứ nữa thì lập tức cho người đi chuẩn bị máy bay tư nhân, rồi trực tiếp bay đến thành phố của Bạch Tô trên định vị.

...

Ngày hôm sau.

Mới sáng sớm Lâm Lập đã nhận được một bưu phẩm đã tìm được vị trí của Nhiêu Tuyết và yêu cầu Lâm Lập lập tức đến đó một chút.

Sau khi Lâm Lập xác định nhiều lần rằng thật sự đã tìm được Nhiêu Tuyết thì anh ta lập tức nói lời tạm biệt với Bạch Tô.

Nhưng anh ta dặn dò người đây phải chăm sóc Bạch Tô thật tốt, nếu có chuyện gì thì phải thông báo cho anh ta trước tiên.

Nghe Lâm Lập nhắn nhủ những điều này, Bạch Tô không nhịn được bật cười, cô nhìn Lâm Lập rồi nhẹ nhàng nói: “Được rồi, anh làm vậy khiến em cảm thấy mình còn nhỏ hơn cả Erica, em cũng không phải con nít nữa rồi.”

“Trong lòng anh, em mãi mãi cũng chỉ là một đứa trẻ.”

Lâm Lập cười cười nhìn về phía Bạch Tô, sau đó mới quay người bước lên máy bay trực thăng.

Trên khuôn mặt anh vốn dĩ là nụ cười nhưng khi bước vào trực thăng này, vẻ mặt anh lập tức thay đổi thành vẻ mặt lạnh lùng vô tình.

Tất cả sự vui vẻ đều không còn sót lại một chút gì.

Bạch Tô nhìn Lâm Lập rời đi, sau khi chắc chắn rằng Lâm Lập đã rời đi rồi thì mới quay người chuẩn bị về phòng, kết quả là ngay lúc này, đột nhiên lại có người nhấn chuông cửa.

Bạch Tô cau mày quay người thì nhìn thấy một cô gái đang đứng trước mặt của mình, cô ta mặc một chiếc khoác đỏ, đứng dưới trời tuyết vừa rơi của Los Angeles càng thêm đặc biệt xinh đẹp, hơn nữa cô ta còn tô son môi đỏ mọng.

Bạch Tô nghi ngờ nhìn cô gái này: “Xin hỏi cô có việc gì không?”

“Tôi đến tìm Lâm Lập.”

Trong ánh mắt khi cô gái đó khi nhìn Bạch Tô đều là dò xét.

"Cô tìm Lâm Lập có chuyện gì vậy?”

“Tháng này anh ấy còn chưa đưa cho tôi tiền sinh hoạt.” Cô gái kia lại nói thêm một câu.

Bạch Tô càng thêm buồn phiền.

Cô hiểu rất rõ con người của Lâm Lập, cho nên theo bản năng cô nghĩ rằng cô gái này là trong cô nhi viện hoặc viện phúc lợi nào đó mà Lâm Lập sẽ theo định kỳ đưa tiền cho cô ta.



Bởi vậy nên cô cau mày hỏi cô gái kia một câu: “Cô thuộc viện phúc lợi nào sao?"

“Ha ha, nhìn tôi rất giống ăn mày à?”

Cô gái kia khẽ cười nói.

Bạch Tô bị tiếng cười của cô ta làm cho kinh ngạc, có chút xấu hổ nói: “Không có, tôi không có ý này, vậy thì cho hỏi quan hệ giữa cô với chồng tôi là gì vậy?”

Cô chỉ có thể thay đổi cách hỏi.

“Quan hệ trên giường.”

Cô gái kia chỉ nói mấy từ này.

Bạch Tô nghe xong thì ngay lập tức trợn to mắt, có chút không tin nổi mà nhìn về phía đối phương.

Không biết vì sao nhưng mỗi lần nhìn về phía đối phương, cô sẽ luôn không khống chế được mà cảm thấy sợ hãi.

Nhìn thấy Bạch Tô kinh ngạc như vậy, cô gái kia không nhịn được nở nụ cười: “Làm sao vậy, kinh ngạc lắm à? Người đàn ông của cô thoạt nhìn là một người chồng rất tốt, yêu cô đến thế cơ mà, nhưng dù sao anh ta cũng là một người đàn ông, là đàn ông thì sẽ có nhu cầu sinh lý, có nhu cầu thì đi tìm phụ nữ thôi, có vấn đề gì không?”

Cô ta nói một tràng dài nhưng Bạch Tô lại không thể tiếp nhận nổi nữa.

Mặt của cô lập tức trở nên trắng bệch.

Bây giờ Bạch Tô căn bản cũng sẽ không che giấu cảm xúc của mình, cho nên cô bối rối trốn tránh, thậm chí có chút không biết làm sao, tất cả bộ dạng đó của cô đều rơi vào trong mắt cô gái kia.

Càng khiến cho lòng Nhiêu Tuyết cảm thấy buồn hơn.

Cô gái này thật sự là cô gái đặc biệt trong số những người phụ nữ khác của Lâm Lập.

Từ trước đến nay người phụ nữ của Lâm Lập đều là những người có thể giết người, có thể đánh nhau, cực kỳ độc lập, ngay cả khi bọn họ là vị thành niên cũng chưa từng xuất hiện loại trạng thái sợ hãi, kinh hoảng không biết làm sao giống như Bạch Tô.

Mà một cô gái trưởng thành ở trước mắt đây lại xuất hiện vẻ mặt này.

Vẻ mặt này hoàn toàn chứng minh cô luôn có cuộc sống vô cùng hoàn mỹ, được bảo vệ vô cùng tốt, sẽ không bị người ngoài quấy rầy, sẽ không bị người khác tổn thương.

Cho nên cô mới có thể mãi mãi ngây thơ giống một cô gái nhỏ như thế.

Nhưng cô như thế khiến cho Nhiêu Tuyết không thể chấp nhận nổi.

Những năm nay, cô ta phải trải qua như thế nào thì cô ta cũng hi vọng Bạch Tô phải nếm thử một chút.

"Thật ngại quá, mời cô rời khỏi đây, tôi không tin lời cô nói.”

Bạch Tô nói xong câu đó muốn quay người.

Nhưng cô gái kia định nắm tay Bạch Tô lại.

Bạch Tô bị dọa tới mức theo bản năng né ra.

Cô vội vàng quay người, sau đó có chút lo lắng sợ hãi quay ngược trở lại.

Sau lưng lại truyền đến tiếng cô gái kia tiếp tục nói với Bạch Tô: “Cô không tin thì cô có thể hỏi Lâm Lập một chút thử xem, anh ta có dục vọng của đàn ông hay không, dục vọng của anh ta giải quyết như thế nào, có lẽ cô hiểu rất rõ chồng của cô, anh ta là một người đàn ông trời sinh đã có dục vọng rất mạnh.”

Bước đi của Bạch Tô càng lúc càng nhanh.

Thậm chí là cô còn muốn che tai của mình lại để không cho những âm thanh kia truyền vào.

Mỗi từ ngữ của cô ta đều khiến toàn thân cô khó chịu đến run rẩy.

Dục vọng giải quyết như thế nào?

Lâm Lập là một người đàn ông trời sinh đã có dục vọng rất mạnh.

Trời ạ, đây là mấy lời kiểu gì vậy...!

Những từ này dùng để miêu tả Lâm Lập, ngay cả nghĩ thôi Bạch Tô cũng không dám, huống chi là đặt những từ này lên người Lâm Lập!

Trong trí nhớ của cô thì Lâm Lập là một người chồng bao dung, kiên nhẫn và vô cùng mạnh mẽ.

Tuyệt đối không giống như người trong miệng của cô gái này.

Bạch Tô vội vàng trốn vào trong phòng, cô ngồi trên ghế sô pha nhưng có chút không yên.

Cô chỉ có thể hung bạo uống vài ngụm nước, đợi đến khi tỉnh táo lại, vừa hay nhìn thấy quản gia đi qua, bỗng nhiên Bạch Tô ngăn ông ấy lại, hỏi quản gia một câu: “Quản gia, cho tôi hỏi, anh Lâm Lập là một người như thế nào vậy?”
Nhấn Mở Bình Luận