Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương - Bạch Tô

Mọi người có thể nói là vô cùng hoà thuận.

Bà cụ là một người già rất khéo nói kể từ khi bà chấp nhận Bạch Tô, một số câu hỏi mà bà ấy hỏi Bạch Tô đều là những câu hỏi hết sức bình thường của người già sẽ hỏi.

Chẳng hạn như thói quen ăn uống không thích, thích ăn những gì, công việc có bận không, thường làm những gì sau giờ tan làm và những thứ tương tự.

Bạch Tô cũng đối xử rất tốt với người phụ nữ này vì bà cụ là bà ngoại của Phó Vân Tiêu, trong suốt quá tình đều là cười và tích cực trả lời câu hỏi.

Chỉ là cho thấy Thời Hoan vô cùng dư thừa.

Nhưng Thời Hoan không thể biểu lộ bất kỳ cảm xúc tiêu cực nào ở ngay trước mặt bà cụ.

Dáng vẻ trông vô cùng vui vẻ trong suốt bữa ăn.

Dịu dàng giống như một cô cả vậy.

Mãi đến khi bữa cơm này gần xong, bà cụ nhìn thời gian rồi nói với Bạch Tô: “Các cháu mau về nghỉ ngơi đi, người già này cũng phải nghỉ ngơi rồi, sau này cùng Phó Vân Tiêu qua đây nhiều hơn nhé.”

Bạch Tô cũng cười và đáp: “Dạ vâng, bà ngoại.”

Sau khi nói xong thì cô và Phó Vân Tiêu cùng đứng dậy, bước ra khỏi cửa.

Thời Hoan không có ra tiễn họ, Bạch Tô và Phó Vân Tiêu sau khi tự nhiên rời khỏi thì đi lên xe, khi cô ngồi lên xe của Phó Vân Tiêu thì lúc này mới nhìn Phó Vân Tiêu và thở phào nhẹ nhõm.

“Sao nào?”

Phó Vân Tiêu nhìn Bạch Tô cười và hỏi.

Bạch Tô như vẻ trút bỏ gánh nặng và nói với Phó Vân Tiêu: “Sợi dây căng thẳng đó đã thực sự triệt để buông xuống rồi, không ngờ bà ngoại của anh thực sự đã hoàn toàn chấp nhận em.”

“Rốt cuộc anh đã làm những gì vậy?”

Bạch Tô không khỏi tò mò hỏi rằng.

Phó Vân Tiêu khởi động xe, rời khỏi nhà họ Thời trước, lúc này mới nhìn sang Bạch Tô và nói với Bạch Tô: “Không làm gì cả, chỉ là nghiêm túc chơi với bà ngoại, nghiêm túc ở bên bà ngoại, bà hiển nhiên sẽ rất vui, sau khi vui vẻ, bà tất nhiên sẽ nghĩ tại sao anh làm như vậy, nhu cầu của anh là gì.”

“Bởi vì bà là người anh yêu quý, và em cũng là người anh yêu thương, nên bà sẽ chủ động muốn chấp nhận em.”

Sau khi Phó Vân Tiêu nghiêm túc giải thích, Bạch Tô cảm thấy trong lòng ấm áp, cô cười vui vẻ và nói: “Phó Vân Tiêu, hiện giờ em rất hạnh phúc, em cảm thấy cuối cùng em có thể cùng anh hạnh phúc ở bên nhau rồi!”

Phó Vân Tiêu nhìn Bạch Tô giống như đứa trẻ thề thốt vậy, không khỏi cũng nở nụ cười.

“Vì em đã hạnh phúc đến như vậy rồi thì một lát về nhà biểu hiện cho thật tốt nhé.”

Câu nói này có sự mờ ám vô cùng so với ánh đèn đường đang nhấp nháy lúc sáng lúc tối, Bạch Tô sau khi nghe thấy thì cả mặt lập tức đỏ bừng cả lên.

Phó Vân Tiêu quay người lại nhìn khuôn mặt của Bạch Tô, sau khi nhìn thấy cô đỏ mặt, anh có vẻ như càng vui hơn.

Anh thích thú với dáng vẻ ngượng ngùng của cô, cho dù là ở dưới hay lên ở trên giường.

Chính vào lúc này, Bạch Tô đột nhiên cảm thấy có một chiếc xe đang phóng nhanh như gió, chỉ là chạy tách ra về hướng khác tại ngã đường.

Bạch Tô khẽ sững sờ, và nói với Phó Vân Tiêu: “Cái người chạy như bay vừa rồi sao em cảm thấy như là Thời Hoan vậy.”

Sau khi nghe thấy Bạch Tô nói vậy, Phó Vân Tiêu hoàn toàn không tin chút nào, khoé môi nở nụ cười, giọng điệu rất thoải mái: “Làm sao có thể được, có phải là em nhìn nhầm không, Thời Hoan không phải là loại người này.”

Anh không hề để ý đến chiếc xe đó, anh trước giờ ngoài việc nhìn chằm chằm lấy Bạch Tô ở bên cạnh ra thì không hề muốn nhìn những người phụ nữ khác.

“Vậy Thời Hoan ở trong lòng anh là loại người gì?”

Thấy Phó Vân Tiêu có vẻ không tin, nên Bạch Tô không nhịn được bèn hỏi Phó Vân Tiêu.

“Là một đứa trẻ ngoan ngoãn, hiểu chuyện, dịu hiền và không có chủ kiến.”

Khi Phó Vân Tiêu nhắc đến Thời Hoan, anh cười và nói rằng.

Bạch Tô khi nghe thấy lời nhận xét của Phó Vân Tiêu về Thời Hoan, thực sự cảm thấy không thể tin được.

Trong lòng của Phó Vân Tiêu, Thời Hoan lại có định nghĩa là ngoan ngoãn, hiểu chuyện, dịu hiền.

Cô không lên tiếng, chỉ nở nụ cười bất lực, ngồi thẳng người lại và tiếp tục nhìn về con đường phía trước.

Bởi vì không nhận được sự phản hồi của Bạch Tô, Phó Vân Tiêu đã đợi một lúc mới quang người sang nhìn Bạch Tô và hỏi Bạch Tô rằng: “Sao vậy? Em cảm thấy không đúng sao?”

Bạch Tô mỉm cười nhìn Phó Vân Tiêu: “Anh có thể không hiểu rõ em gái của anh lắm, đứa em gái ngoan ngoãn, hiểu chuyện, hiền dịu của anh đã lớn rồi.”

Cô không nói cụ thể về Thời Hoan với Phó Vân Tiêu.

Cô cũng không có ý đi phá hỏng mối quan hệ của Phó Vân Tiêu và Thời Hoan.

Nếu Phó Vân Tiêu chỉ xem Thời Hoan là em gái thì cô vẫn rất vui.

Đương nhiên, những gì Thời Hoan đang làm ở trong mắt của Bạch Tô đều là vô cùng trẻ con, cũng không có uy hiếp gì.

Phó Vân Tiêu nhìn Bạch Tô và không nói thêm chuyện về Thời Hoan với Bạch Tô, chỉ nói với Bạch Tô rằng: “Lát nữa về nhà, anh muốn đi tắm cùng em.”

Bạch Tô thấy Phó Vân Tiêu đã đổi chủ đề, cũng rút lại suy nghĩ của mình và đổi chủ đề với Phó Vân Tiêu, sau khi hai người từ từ cùng nhau về nhà, cô bước xuống xe và đi vào nhà tắm trước, ngay sau đó, Phó Vân Tiêu cũng đi theo vào trong nhà tắm, tay của anh chạy dọc trên cơ thể của Bạch Tô, thuận theo dòng nước chảy ấm áp, hai người chậm rãi ôm lấy nhau.

Cơ thể ấm áp của nhau, dòng nước cũng là ấm áp.

Thời Hoan lái xe rất nhanh, cô ta đang trút hết cảm xúc của mình như phát điên vậy.

Đúng lúc này, tấm danh thiếp mà cô ta tuỳ tay ném trên xe không biết tại sao lại rơi ra ngoài, cô ta cảm thấy nghi ngờ, nhặt tấm danh thiếp lên và tình cờ liếc nhìn thông tin liên lạc trên đó, rồi cầm điện thoại lên, nhanh chóng gọi đi.

Giọng nói lười biếng của Tạ Dương ngay lập tức vang lên ở đầu dây bên kia: “A lô?”

“Anh đang ở đâu? Đua xe không?”

Thời Hoan tức giận nói qua điện thoại.

Tạ Dương nghe thấy, khoé miệng nở ra một nụ cười khinh bỉ: “Được thôi, đua xe có phần thưởng gì không? Tôi không tuỳ tiện chơi trò chơi tử thần này với người khác.”

Thời Hoan ánh mắt lạnh lùng: “Anh muốn phần thưởng gì?”

Cô ta hỏi ngược lại Tạ Dương.

Tạ Dương cười sâu hơn, anh ta một tay gạt bỏ tàn thuốc và nói với Thời Hoan: “Phần thưởng mà tôi muốn rất đơn giản, đó chính là cô đấy…”

“Nếu như anh thắng được tôi, thì tôi sẽ là của anh.”

Thời Hoan nói: “Nếu như tôi thắng anh thì tôi sẽ cắt nát quần áo trên người anh.”

“Được thôi.”

Bên phía Tạ Dương thậm chí không có kì kèo mặc cả, liền trực tiếp đồng ý.

“Góc đường Tâm Nguyện.”

Thời Hoan nhìn mặt đồng hồ hiện trên xe và nói với Tạ Dương: “Tôi đợi anh.”

“Cô nhóc, cô chắc chắn không hối hận chứ? Tôi nói cho cô biết, cô chắc chắn sẽ thua đấy.”

“Không hối hận.”

Thời Hoan sau khi nói xong liền cúp máy, sau khi cúp máy, cô ta cảm thấy toàn thân rất sảng khoái.

Đó là một cảm giác sảng khoái của sự trút xả và buông thả!
Nhấn Mở Bình Luận