Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương - Bạch Tô

Mọi người đều cảm thấy Phó Vân Tiêu có sở thích mới mẻ gì rồi.

Sau khi Bạch Tô lên lầu, cô chạy thẳng đến văn phòng của Phó Vân Tiêu, đang định gõ cửa thì Phó Vân Tiêu đã ra mở cửa.

"Sao lại lẻn đến đây?"

Phó Vân Tiêu nhìn Bạch Tô bằng ánh mắt dịu dàng vô hạn, Bạch Tô mỉm cười nhìn Phó Vân Tiêu, nói: "Em thông minh như vậy, đương nhiên có cách của riêng mình. Cảm ơn kĩ năng lái xe sáng nay của Tổng giám đốc Phó đã đưa em thoát khỏi biển khổ!"

Bạch Tô vừa biết ơn vừa vui vẻ nhìn Phó Vân Tiêu, sau đó ngồi trên ghế sô pha bên cạnh Phó Vân Tiêu, nhìn Phó Vân Tiêu hỏi: "Còn bao lâu nữa mới được nghỉ làm? Anh làm xong chưa?"

Phó Vân Tiêu đưa tay ra, liếc nhìn thời gian: "Vốn làm xong rồi, nhưng nếu em đã đến rồi, anh có thể làm thêm một lúc nữa."

Phó Vân Tiêu nói rất tự nhiên, khóe miệng nhếch lên một đường cong đẹp đẽ, trông rất thoải mái.

"Đây là nguyên tắc gì vậy? Nếu em không đến anh sẽ tan sở đúng giờ, nếu em đến anh lại phải làm thêm giờ? Anh cố ý muốn em làm thêm giờ với anh phải không."

Bạch Tô mỉm cười nhìn Phó Vân Tiêu.

Phó Vân Tiêu nói: "Chúng ta ăn ở đây, đợi đến khi chúng ta đều làm xong việc rồi thì sẽ về cùng nhau."

Lúc nãy Bạch Tô phân tích, nói đúng cũng phải mà nói sai cũng phải.

Bởi vì lúc đầu Phó Vân Tiêu muốn đi đón Bạch Tô trước, dù sao thì lúc này an toàn của Bạch Tô là việc quan trọng nhất, sau khi đón Bạch Tô, Phó Vân Tiêu sẽ trở về công ty hoặc làm thêm giờ ở nhà, ở bên Bạch Tô.

Nhưng bây giờ Bạch Tô đã đến đây, anh có thể ở cùng cô, tiện thể làm thêm giờ, có người đẹp ở bên người, đơn giản chính là một mũi tên trúng hai đích.

Bạch Tô không để tâm nhìn Phó Vân Tiêu, như thể rất sẵn lòng ở cùng anh.

Đúng lúc này, ngoài văn phòng truyền đến một tiếng gõ cửa, sau khi Phó Vân Tiêu nói mời vào, một thư ký trông rất chuyên nghiệp bước vào, nhìn Phó Vân Tiêu: "Tổng giám đốc Phó, anh cần ký tên vào đây."

Lúc thư ký đưa tài liệu cho Phó Vân Tiêu còn cố tình nhìn Bạch Tô một cái, đánh giá cô.

Phó Vân Tiêu ký vào tài liệu rồi đưa lại cho thư ký, nói: "Cô đi xuống đi."

Thư ký cầm tài liệu, chậm rãi bước ra ngoài, đóng cửa giúp Phó Vân Tiêu.

Vừa ra khỏi văn phòng, thư ký vội vàng nói chuyện phiếm với những nhân viên khác ở bên ngoài: "Người phụ nữ trong văn phòng của Tổng giám đốc Phó trông rất xinh đẹp!"

"Nghe nói Tổng giám đốc Phó đã có vợ, trông người này giống vợ của Tổng giám đốc Phó hay là tình nhân?"

Đồng nghiệp tò mò hỏi.

Thư ký lắc đầu: "Tôi không thể đánh giá được, người phụ nữ trông rất trẻ, trông Tổng giám đốc Phó cũng rất trẻ, nhìn hai người họ rất đẹp đôi."

"Không được, tôi phải đi đưa tài liệu cho Tổng giám đốc Phó xem."

Một người phụ nữ có dáng vẻ của người giám sát phấn khích đứng dậy khỏi ghế, cầm theo một chồng tài liệu rồi đi về phía văn phòng của Phó Vân Tiêu.

Khi Bạch Tô vừa cầm ly nước lên thì lại nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài phòng làm việc của Phó Vân Tiêu.

Phó Vân Tiêu thấp giọng nói mời vào, sau đó người kia đi vào.

Người này trông rất chuyên nghiệp, nhìn Phó Vân Tiêu nói: "Tổng giám đốc Phó, mời anh kí tên, tôi sẽ báo cáo tiến độ công việc cho anh."

Cô thư ký nghiêm túc nhìn Phó Vân Tiêu, nói với anh một câu, ánh mắt liếc về phía Bạch Tô. Khi Phó Vân Tiêu nghe tiến dộ công việc đang bị chậm lại, người giám sát này mới hài lòng đi ra ngoài, kể cho mọi người nghe ấn tượng của mình về Bạch Tô.

Sau khi trở về, Phó Vân Tiêu đã thực hiện sắp xếp lại nhân sự mới trong công ty, ví dụ như Lâm Đạt đã được phân đi đảm nhiệm văn phòng chi nhánh, có nghĩa là những người quen biết Bạch Tô trước đây đã dần dần được chuyển hết đến công ty chi nhánh nhân chức vụ lớn rồi.

Mà trong mỗi người đều ẩn chứa một nhà văn Hamlet.

Sau khi một nghìn nhân viên nhìn thấy Bạch Tô sẽ tự bổ sung theo cách miêu tả và hiểu biết thẩm mỹ của riêng mình.

Vì vậy, những người vào để nhìn thấy của Bạch Tô sau khi đi ra ngoài đã thu hút sự chú ý của những đồng nghiệp khác chưa được nhìn thấy cô.

Mọi người đều muốn vào xem xem Bạch Tô là người như thế nào.

Không biết đã là người thứ mấy gõ cửa, còn chưa kịp đi vào, Phó Vân Tiêu đã nói thẳng với người phụ nữ đó: "Cô giúp tôi đặt đồ ăn bên ngoài, giao đến văn phòng."

Cũng không quan tâm bên kia định báo cáo cái gì, trực tiếp nói ra câu này.

"Vâng."

Người kia rõ ràng sửng sốt trước hành động đột ngột này của Phó Vân Tiêu, cô ta nhanh chóng trả lời rồi đi ra ngoài.

Một lúc sau, người kia đã đặt mua đồ ăn, tự mình mang đến văn phòng nơi Phó Vân Tiêu và Bạch Tô đang ở.

Phó Vân Tiêu không đợi người kia lên tiếng đã trực tiếp ra lệnh bảo người kia đi ra ngoài, đồng thời yêu cầu cô ta đóng cửa lại cẩn thận cho mình.

Sau khi người kia đi ra ngoài, Bạch Tô đi đến trước bữa cơm, mở nắp từng cái một, sau khi đã đặt hết tất cả món ăn lên bàn trà, cô nói với Phó Vân Tiêu: "Tổng giám đốc Phó, sao em cảm thấy nhân viên của công ty anh lại thích thảo luận công việc với anh vậy?"

Sau khi cô đến, các nhân viên nữ trong văn phòng của Phó Vân Tiêu đã tập trung đông đủ, không mười cũng tám.

Mặc dù rất tin tưởng vào mối quan hệ của Phó Vân Tiêu với mình nhưng Bạch Tô vẫn cảm thấy hơi ghen vì những người phụ nữ này cứ đến hỏi chồng cô như vậy.

Phó Vân Tiêu liếc nhìn Bạch Tô: "Thường thì mọi người đều cảm thấy anh lạnh lùng, không ai dám đến phòng làm việc của anh."

Anh vừa nói vừa gắp một miếng bông cải xanh cho vào miệng.

"Vậy hôm nay là sao?"

Bạch Tô không hề tin Phó Vân Tiêu, vì vậy cô hỏi Phó Vân Tiêu một câu.

Phó Vân Tiêu nhìn Bạch Tô, mỉm cười: "Hôm nay sự tò mò của họ lớn hơn sự sợ hãi."

Bạch Tô nghi ngờ nhìn Phó Vân Tiêu: "Tò mò về cái gì?"

Cô không hiểu được ý của Phó Vân Tiêu, gắp một miếng cá chép om dưa vào miệng, ánh mắt của Phó Vân Tiêu nghiêm túc đánh giá người Bạch Tô.

Sau đó mới nói: "Bọn họ đều tò mò người phụ nữ có thể đến văn phòng của anh sẽ trông như thế nào."

Sau khi Phó Vân Tiêu nói xong, Bạch Tô gần như mắc nghẹn.

"Em cũng là người, em đến văn phòng của anh thì sao? Cũng không phải có con khỉ đến văn phòng của anh, sao phải ngạc nhiên như vậy."

"Nhưng mà, ngoan, đã bao lâu em không đến văn phòng của anh rồi?"

Phó Vân Tiêu ngẩng đầu lên, đột nhiên nghiêm túc nhìn Bạch Tô, hỏi cô.

Lúc này Bạch Tô mới nhận ra rằng mình không biết bất kỳ nhân viên mới nào trong công ty của Phó Vân Tiêu.

Từ trước đến nay Phó Vân Tiêu luôn không cho người lạ vào, chắc chắn xung quanh anh cũng không có phụ nữ, vì vậy mọi người đều nghĩ rằng cô và Phó Vân Tiêu có thể là kiểu quan hệ tình nhân nên mới tò mò như vậy.
Nhấn Mở Bình Luận