Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương - Bạch Tô

"Trong trong tôi có một phương án cụ thể rồi, nhân lúc trạng thái của bọn họ bây giờ, cô đi cướp lấy Phó Vân Tiêu, tôi đến giành lại Bạch Tô, nghiêm ngặt dựa theo phương án của tôi thực hiện, hai chúng ta nhất định có thể thành công."

Nghiêm Đình con mắt sáng lên, dường như anh thật sự có một kế hoạch hoàn hảo.

Đừng nói, lời nói này thực sự đối với Thời Hoan sẽ sinh ra mê hoặc nhưng cũng chỉ là do dự chốc lát, cô ta lập tức lại là thái độ lạnh lùng.

"Anh đồng ý đoạt lại Bạch Tô, anh đừng có đem tôi vào, tôi từ trước đến này không có tâm tư như vậy đâu."

Thời Hoan vội vàng liền nhanh chóng từ chối Nghiêm Đình.

Chiếc xe chầm chậm lái vào khu nhà của Thời Hoan.

"Dừng xe ở đây đi!"

Thời Hoan không muốn để cho bọn ho dừng xe ở dưới nhà mình, cho nên vừa vào khu chung cư, cô liền xuống xe.

Nhìn xe của Nghiêm Đình biến mắt khỏi tầm mắt, ánh mắt cô cũng vẫn chưa dừng lại nhìn, hình như đang suy nghĩ cái gì.

Nói thật lòng, Bạch Tô hôm nay tỉnh lại rồi khiến cô cảm thấy bất an vô cùng, mặc dù Bạch Tô điên điên khùng khung xem ra đầu óc hỏng rồi thế nhưng không biết tại sao trong lòng cô ta vẫn có tia trực giác mơ hồ chính là việc này nhất định sẽ bại lộ đồng thời Phó Vân Tiêu sẽ nổi giận, từ đây cũng không còn khả năng nào ở bên với cô.

Nghiêm Đình vừa đưa ra yêu cầu thực sự rất mê hoặc cô thế nhưng công lại không thể tín nhiệm Nghiêm Đình, đồng thời cũng không dám dễ dàng cùng một người xa lạ hợp tác.

Nghĩ như vậy, cô từ trong túi xách lấy điện thoại ra, bấm số gọi điện.

"Mộc Mộc, Bạch Tô tỉnh lại rồi, tôi bây giờ nên phải làm gì đây?

Cô trần thuật lại một lần sự việc vừa mới xảy ra gần đây cho Mộ Vãn Vãn.

Trong mắt cô ta, Mộ Vãn Vãn là đối tượng duy nhất có thể giúp cô lúc này.

Trong điện thoại, Mộ Vãn Vãn suy nghĩ một hồi.

Sau khoảng hai ba phút nữa cô mới mở miệng "Cô hãy đi nói chuyện yêu đương nhé?"

Mộ Vãn Vãn ngữ khí binh thản.

"Yêu đương? với ai?"

Thời Hoan nhíu nhíu mày, nghi hoặc hỏi lại.

"Với ai cũng được, tùy tiện với một người, chỉ cần là người này không phải là Phó Vân Tiêu."

"Điên rồi sao!"

Nghe Mộ Vãn Vãn nói như vậy Thời Hoan liền cuống lên.

"Nếu như cô không bằng lòng giúp tôi thì thôi, không cần phải dùng phương thức như thế này để làm lấy lệ, nếu như để Phó Vân Tiêu phát hiện tôi và người khác yêu nhau, vậy tôi và anh ấy càng không còn cơ hội nào nữa!"

Nói xong, Thời Hoan chuẩn bị cúp điện thoại.

Bạch Tô tỉnh lại chuyện này khiến cô vô cùng buồn bực, cho nên cô ta mới cầu cứu Mộ Vãn Vãn, thế nhưng sau Mộ Vãn Vãn đưa cho cô ý kiến thì cô lại càng buồn bực hơn nữa.

"Tôi vẫn chưa nói xong mà."

Khi Thời Hoan chuẩn bị để điện thoại xuống thì trong điện thoại lại truyền tới giọng nói không nhanh không chậm của Mộ Vãn Vãn.

"Cô trước đây từng tỏ tình với Phó Vân Tiêu đúng không?'

Mộ Vãn Vãn không có chút nào tức giận, ở trong điện thoại hỏi thăm một câu.

"Đúng vậy, làm sao vậy?"

"Bởi vì Bạch Tô tỉnh rồi, trước đây cô lại tỏ tình với Phó Vân Tiêu, nếu như lúc này cô lại chủ động quá mức lấy lòng Phó Vân Tiêu ngược lại sẽ gây cho anh ta sự đề phòng."

Tiếp theo Mộ Vãn Vãn lại giải thích thêm một câu.

Trong điện thoại lại rơi vào trầm mặc một lúc sau, Thời Hoan thái độ mới hòa hoãn xuống "Cô nói đúng, vừa nãy là do ta quá cuống lên, xin lỗi."

Thời Hoan nói lời xin lỗi qua điện thoại, dù sao tiếp sau đây cô ta còn phải nhờ Mộ Vãn Vãn đưa ra chủ ý cho cô.

"Không cần xin lỗi, cô chỉ cần làm theo lời tôi nói là được, dù dao Bạch Tô là kẻ thù chung của chúng ta."

Mộ Vãn Vãn dường như không có ý so đo với cô, Thời Hoan lúc này mới yên tâm trở lại.

"Tìm một người đàn ông khác để yêu không phải là trọng tâm, quan trọng là khi cô yêu đương phải khiến Phó Vân Tiêu nhìn thấy, sau đó ở trước mặt anh ta ân ái, như vậy mới làm cho Phó Vân Tiêu đối với cô thả lỏng sự phòng bị làm như vậy cô mới có cơ hội."

Mộ Vãn Vãn ra chiêu tiếp theo cho Thời Hoan.

"Vậy sau đó thì sao? Sau khi làm xong những thứ này thì tôi phải làm thế nào?"

Thời Hoan trong mắt ánh sáng lập lòe, tiếp theo muốn thỉnh giáo Mộ Vãn Vãn.

"Sau đó cô tìm cơ hội để ngủ với Phó Vân Tiêu."

Câu nói cuối cùng này hoàn toàn đánh thức Thời Hoan.

Từ nhỏ đến lớn, cô hiểu rõ Phó Vân Tiêu là người như thế nào, nếu như thực sự có thể ngủ với Phó Vân Tiêu, vậy thì cô ấy cơ bản có thể tuyên bố chiến thắng rồi, chí ít ở chuyện cướp Phó Vân Tiêu này, cô ấy chiếm được quyền chủ động rất lớn.

Thời Hoan sau khi nói lời "Cảm ơn" với Mộ Vãn Vãn cũng cúp điện thoại.

Sau khi nghe xong phương án của Mộ Văn Văn trong lòng cô đã có một người để lựa chọn, rất lâu trước đây bạn cô từng giới thiệu cho cô một đối tượng, giàu có, học thức cao và còn rất môn đăng hộ đối với cô nữa.

Người đàn ông này thích Thời Hoan rất nhiều năm, lúc theo đuổi cô chuyên làm tài xế của cô, lại dẫn cô đi dạo phố mua túi xách, làm cơm trưa.

Sau đó Thời Hoan chơi chán rồi liền đá văng anh ta ra.

Thời Hoan lật tìm thông tin rất lâu mới tìm thấy được phương thức liên lạc của người đàn ông này.

Tiếp theo cô gửi tin nhắn cho người đàn ông này "Sau khi anh rời đi mới biết được con đường tương lai dài biết bao, đi dạo phố đến khi không đi được nữa mới nhớ đến anh tốt như thế nào, khi còn trẻ không hiểu tình yêu là gì, khi hiểu được tình yêu là gì thì lại bỏ lỡ anh mất rồi."

Soạn xong tin, trực tiếp ấn nút gửi đi.

Khóe miệng của cô hiện ra nụ cười chế giễu, sau đó quay người đi về khu nhà.

Một phút sau đó nhận được tin nhắn của người đàn ông đó chỉ có năm từ "Anh vẫn luôn đợi em."

"Ngốc ngếch."

Thời Hoan khóe miệng ý cười càng sâu hơn, nhỏ giọng nói một câu.

Trên tay lại bắt đầu soạn mấy từ "Ngày mai đi xem phim cùng với em nhé?" ấn nút gửi đi.

Tới gần buổi trưa, một chiếc xe bản giới hạn hiệu Porsche đứng ở dưới nhà của Thời Hoan.

Đeo cặp kính khung vuông chàng trai lịch sự đứng ở trước xe, thỉnh thoảng lại cúi đầu liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, vừa căng thẳng lại vừa chờ mong.

Nhìn thấy Thời Hoan bước xuống, anh nhanh chóng mở cửa xe cho Thời Hoan.

"Đưa em đến bệnh viên trước đã nhé."

Thời Hoan nhìn người đàn ông thờ ơ báo ra tên bệnh viện mà Bạch Tô đang nằm.

"Đi bệnh viện? Em làm sao vậy, có chỗ nào không khỏe sao?"

Biểu cảm của người đàn ông liền sốt sắng lên, quan tâm nhìn Thời Hoan một cái.

"Không phải em, là chị dâu của em nằm viện, em đến đưa cơm cho bọn họ."

Thời Hoan bất đắc dĩ liền giải thích một câu, quơ quơ hộp cơm trong tay mình, sau đó liền đeo tai nghe không nói chuyện nữa.

Trên đường đi, người đàn ông nhìn Thời Hoan mấy lần, muốn nói gì nhưng lại thôi.

Thời Hoan cũng vẫn luôn cúi đầu xuống chơi điện thoại, đầu cũng không ngẩng lên.

"Cánh tay."

Thời Hoan nhìn người đàn ông trước mặt một cái, ngữ khí mệnh lệnh nói.

"Hả?"

Người đàn ông này nghe không hiểu ý của Thời Hoan, nhất thời vẫn chưa kịp phản ứng lại.

Thời Hoan bất đắc dĩ liền lườm anh ta một cái, cũng không nói gì nữa, trực tiếp kéo tay của anh ta sau đó ôm lấy cánh tay của anh ta.

Người đàn ông này cảm kích nhìn về phía Thời Hoan.

Thời Hoan chỉ bình thản liếc mắt nhìn anh ta tiếp theo quay đầu lại nhíu mày vẻ ghét bỏ.

Phòng bệnh cao cấp VIP, Thời Hoan kéo lấy tay người đàn ông gõ cửa đi vào.

Phó Vân Tiêu đang gọt táo bên cạnh Bạch Tô, nhìn thấy Thời Hoan khoác tay người đàn ông lạ, hơi sửng sốt một chút, nhưng không nói gì cả.

"Chị dâu thế nào rồi ạ? Em làm ít cơm mang đến cho mọi người."

Nói xong Thời Hoan đặt hộp cơm ở một bên.

"Em không cần phải cố ý mang đến đây một chuyến, anh có thể gọi điện cho thư ký mang đến được rồi."

Phó Vân Tiêu khách khí trả lời một câu.

"Không có gì, em cũng đúng lúc cùng bạn trai đi xem phim, tiện đường nên đưa cho mọi người thôi."

Vừa nói cô còn hơi quay đầu mặt ngọt ngào liếc nhìn người đàn ông bên cạnh.

"Đây là anh em, đây là chị dâu em."

Thời Hoan giới thiệu cho người đàn ông bên cạnh.
Nhấn Mở Bình Luận