Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương - Bạch Tô

Bạch Tô lần đầu tiên bị người khác khinh thường như thế, hơn nữa là bị một người xinh đẹp hơn nàng, thông minh hơn nàng, xuất sắc hơn nàng khinh thường, nàng quả thực là phải nổ tung rồi.

Đương nhiên, trừ bỏ khinh thị, nguyên nhân cơ bản làm cho nang nổ tung đó là vẫn cảm thấy sự khác biệt giữa nàng và cô ấy, làm cho nàng có một cảm giác thất bại mãnh liệt.

Bạch Tô có thể cảm nhận được,khí chất trên người phụ nữ đó và Phó Văn Tiêu rất giống, hai người giống như là một nam bản Phó Văn Tiêu, một nữ bản Phó Văn Tiêu, đồng từ một cái khuôn mẫu đúc ra vậy.

"cô ta là ai!"

Bạch Tô hoàn toàn giận giữ.

"Văn."

thấy Bạch Tô tức giận thật, Phó Văn Tiêu cũng không trêu chọc Bạch Tô nữa, bắt đầu thành thành thật thật trả lời.

"vậy cô ta làm gì?"

"tổng giám đốc của mấy công ty niêm yết."

"Vậy anh và cô ta biết nhau như thế nào?"

Bạch Tô không buông tha, tiếp tục truy vấn.

"thời học trung học là bạn học cùng trường, lúc ấy thường xuyên cùng nhau tham gia trận đấu, sau đó cô ấy đi nước ngoài, chặt đứt liên hệ, vừa mới gặp lại trong dạ hội."

Tất cả vấn đề, Phó Văn Tiêu toàn bộ nhất ngũ nhất thập thành thực trả lời.

Sợ Bạch Tô không hài lòng, Phó Văn Tiêu còn tiếp theo bổ sung một cái giải thích, "Cũng là về sau mới biết được, một công ty con của chúng ta vốn dĩ cùng một hạng mục của cô ấy hợp tác sâu sắc, cho nên mới hàn huyên chuyện kinh doanh."

Vốn Bạch Tô chỉ cảm thấy người phụ nữ kia xuất sắc,nhưng nàng nghe xong những thứ này, nàng càng thêm bực bội.

Nàng rất thời kỳ đi học Phó Văn Tiêu tham gia các trận đấu là những trận đấu biến thái như thế nào, nếu Văn có thể cùng Phó Văn Tiêu đi tham gia thi đấu, điều này chứng minh Văn chỉ số thông minh ít nhất cũng là thiên tài cấp bậc.

Mà cô ấy hiện tại lại là tổng giám đốc của mấy công ty niêm yết, lại cùng công ty của Phó Văn Tiêu có sự hợp tác sâu sắc......

khoảng cách giữa người với người chênh lệch quá! Bạch Tô cảm thấy mình bị người khác giết chết trong giây lát.

khai báo xong, Phó Văn tiêu dắc theo Bạch Tô trở về phòng ngủ.

Rất nhanh, Phó Văn Tiêu đã ngủ say, nhưng Bạch Tô nằm ở trên giường buồn bực nửa đêm, mới miễn cưỡng ngủ say.

Sáng sớm hôm sau, Bạch Tô cùng Phó Văn Tiêu đến khách sạn ăn sáng tự chọn.

Phó Văn Tiêu tự chọn xong đồ ăn của mình trước đặt lên bàn, Bạch Tô đem chén đĩa của mình đặt ở trên bàn bên cạnh, cùng Phó Văn Tiêu ngồi tách riêng.

Bạch Tô đang ăn cơm, bỗng nhiên nàng cảm giác được có người ngồi ở đối diện của nàng.

Bạch Tô lúc này mới ngẩng đầu, chỉ thấy Văn chỉ chọn đồ ăn chất sơ cùng hoa quả, đặt ở trên bàn nơi Bạch Tô đang ngồi.

"ở đây không có ai chứ?"

Văn nhìn thấy Bạch Tô chủ động chào hỏi.

"Có người."

Bạch Tô cố ý nói.

" thế chờ người khác tới sau đó ta nhường chỗ ngồi."

Văn chút để ý câu trả lời của Bạch Tô, vẫn ngồi ở đối diện Bạch Tô.

Vừa ăn bữa sáng, văn một bên nói cho Bạch Tô nghe chuyện từng đi tham gia đi đấu cùng Phó Văn Tiêu, Phó Văn Tiêu ở trường học trở thành huyền thoại như thế nào, cùng với Phó Văn Tiêu từng nhận được các giải thưởng lớn có tiếng như thế nào.

cô ấy rất biết điều không hề nói về chuyện của chính mình một chút nào, điểm này làm cho Bạch Tô hơi hơi cảm thấy kinh ngạc.

Bọn họ đang trò chuyện, xác thực hơn nói là Văn đang kể với Bạch Tô, bỗng nhiên một nữ sinh nhìn như hai mươi tuổi đi đến bên bàn của Phó Văn Tiêu.

"Đại thúc, người quá đẹp trai!"

Tiểu cô nương lộ ra vẻ mặt mê trai.

"Ta năm nay 19 tuổi, thích nhất người giống ngươi thành thục có mị lực thành công nam sĩ, ta vẫn muốn tìm một đại thúc, nhìn thấy ngươi, ta cũng đã nhận định, người mà ta muốn tìm chính là ngươi, đây là số phòng của ta."

Tiểu cô nương có chút kích động, nói xong, còn đem số phòng của mình đưa đến.

Bởi vì cách thật sự gần, tiểu cô nương nói mỗi một câu, Bạch Tô đều nghe rất rành mạch.

mày của nàng hơi cau lên, đang lúc mà nàng ngồi suy nghĩ không biết con nên đi sang phía tiểu cô nương tuyên thị chủ quyền hay không, văn ngồi ở đối diện nàng đột nhiên đứng dậy, ngay cả do cũng không hề do dự, trực tiếp đi tới trước mặt tiểu cô nương.

"Muội muội, người đàn ông này là của ta, trước khi tỏ tình đại thúc nên hỏi thăm rõ, ngươi đi đi."

giọng nói của Văn rất lạnh, mang theo giọng điệu không được nghi ngờ nói ra những lời này.

Tiểu cô nương trực tiếp bị hào quang của văn làm cho kinh hải, ở tại chỗ sửng sốt vài giây sau mới phản ứng lại được, nhanh cúi đầu hướng văn nói lời xin lỗi, sau đó rời khỏi nơi này.

"có thể nào, mị lực của Phó Văn Tiêu quá lớn?"

Bạch Tô đang nghe Văn nói xong và tiêu cô nương rời khỏi đó, bỗng nhiên cau mày cảm khái một câu, Ngay sau đó lại nghi hoặc lắc lắc đầu.

Giờ này khắc này,tâm trạng của Bạch Tô kỳ thật có chút phức tạp.

Bởi vì nàng cũng muốn sang đuổi tiểu nữ sinh đi, nhưng nàng còn dừng lại ở giai đoạn suy nghĩ, nhưng văn đã làm như vậy.

Bạch Tô có chút buồn nản, cảm thấy mình nên đi làm sớm hơn.

Văn làm xong những thứ này quay về phía Phó Văn Tiêu lễ phép gật gật đầu, liền quay lại bàn của Bạch Tô.

cô ấy cầm một mảnh khăn ướt trên bàn lau miệng, sau đó nhìn Bạch Tô sạch gọn lưu loát địa nói một câu, "Ta đã giúp ngươi dọn dẹp rồi, không cần cảm tạ."

Nói xong, trực tiếp quay đầu, ra khỏi nhà ăn.

Bạch Tô nhìn đồ ăn trước mắt, do dự một chút, sau đó bưng chén đĩa của mình sang bàn của Phó Văn Tiêu.

"Bị tiểu muội muội tỏ tình cảm giác như thế nào?"

Nàng ra vẻ thoải mái mà trêu chọc một câu, xem như phần mở đầu cùng Phó Văn Thiên, nàng đã quyết định không giận hờn với Phó Văn Tiêu nữa.

Dù sao, hiện tại rõ ràng có sự xuất hiện của sự nguy hiểm, nàng còn chỉ lo giận dỗi, liền xong đời!

"Không cảm giác."

Phó Văn Tiêu vẫn còn thật sự chăm chú ăn đồ ăn, sắc mặt bình tĩnh đích lắc đầu, giống như người vừa mới bị thổ lộ kia không phải là anh ấy.

Tạm dừng một lát, Bạch Tô hình như đang nghiêm túc suy nghĩ chuyện gì đó, tiếp theo mới lại ngẩng đầu nhìn về phía Phó Văn Tiêu.

"Hôm nay đừng ở đây chơi nữa, đổi chỗ khác."

trong giọng nói của Bạch Tô có sự trưng cầu ý kiến, bởi vì dựa theo sự sắp xếp ban đầu, kế hoạch của họ là sẽ ở lại đây chơi ba đến năm ngày, mới cảnh điểm sẽ tới kế tiếp.

"được."

Phó Văn Tiêu ngẩng đầu nhìn Bạch Tô một cái thậm chí không có hỏi nguyên nhân, trực tiếp đáp ứng đề nghị của Bạch Tô.

trong ngay lúc này, Bạch Tô có một chút cảm động.

Tuy rằng nói Phó Văn Tiêu chưa bao giờ theo đuổi nàng, cũng không giống một số đàn ông khác thường xuyên chuẩn bị lãng mạn, nhưng mà Phó Văn Tiêu rất hiểu nàng, vô luận nàng làm bất cứ quyết định gì, có ý tưởng gì, nàng ấy đều biết,Phó Văn Tiêu nhất định sẽ kiên định đứng ở phía trước nàng.

Hai người lại đơn giản ăn chút đồ, Bạch Tô ăn không vô, cùng phó tận trời nói một tiếng, sau đó trực tiếp quay về khách sạn bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình.

Nàng đang thu dọn, ngoài cửa vang lên tiếng chuông cửa.

Bạch Tô tưởng là Phó Văn Tiêu đã quay về, chạy nhanh đi mở cửa, không ngờ tới sau khi mở cửa, là văn đứng ở trước mặt của nàng.

"cô có việc gì không? Phó Văn Tiêu không có ở đây."

Nói xong, Bạch Tô liền chuẩn bị đóng cửa lại tiếp tục trở về thu dọn đồ đạc.

"Ta không tìm anh ấy, ta tìm cô."

Văn trực tiếp một bàn tay che ở trước cửa, ngăn trở Bạch Tô đóng cửa.

Đối với câu trả lời này của Văn, Bạch Tô hơi hơi có chút bất ngờ.

Xuất phát từ lễ phép, nàng vẫn cho Văn vào phòng nói chuyện.

"Vì sao phải đi, có phải là ta đã làm phiền hai người không?"

Văn nhìn thấy hành lý của Bạch Tô, bỗng nhiên có chút day dứt nói.

" không có liên quan đến cô, chúng ta cũng là đi chơi khắp mọi nơi, muốn đi nơi khác xem."

Bạch Tô tùy tiện biên cái lý do, nhưng cái lý do này quả thật không được tốt lắm.

Văn đương nhiên nghe ra sự miễn cưỡng của Bạch Tô, nhưng mà cô ấy hình như không để ý đến câu trả lời của Bạch Tô, bình thản nhìn Bạch Tô một cái, sau đó nhìn về phía trước tiếp theo chậm rãi nói, "Kỳ thật ta là vô tình đích, cũng không có ý muốn làm phiền hai người."
Nhấn Mở Bình Luận