Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương - Bạch Tô

“Anh ở đâu? Em không nhìn thấy anh.”

Bạch Tô vẫn luôn cố gắng cầm cự không để nước mắt rơi xuống, khoảnh khắc khi cô nhìn thấy cuộc gọi của Phó Vân Tiêu, sự vui mừng xen lẫn lo lắng trong phút chốc không thể kiềm chế được, mà nói với Phó Vân Tiêu với một giọng nói nghẹn ngào.

“Điện thoại hết pin, anh đang ở nhà nướng thịt, mau trở lại đi.”

Nghe được giọng nói kích động của Bạch Tô, trái tim Phó Vân Tiêu có chút run rẩy, nhưng vẫn làm như không có chuyện gì giải thích nguyên nhân cho Bạch Tô.

Giọng nói của anh nhẹ nhàng, nghe thì hình như cũng không có quá nhiều sự không ổn định, nhưng lại khiến cho Bạch Tô bình tĩnh hơn một chút.

“Được, em lập tức trở về.”

Cúp điện thoại, Bạch Tô khởi động xe, khi biết được Phó Vân Tiêu đã an toàn ở nhà, trái tim đang treo lơ lửng của Bạch Tô cuối cùng cũng đã được hạ xuống, nhưng đôi chân đạp chân ga lại vô thức đạp nhiều hơn vài lần, giờ phút này cô chỉ muốn chạy nhanh chóng về nhà để gặp được Phó Vân Tiêu.

Vừa mới đi xe vào đến cổng khu nhà, mùi thơm của thịt nướng bay đến, Bạch Tô như thể ngửi theo mùi hương mà tìm thấy đường về vậy.

Đỗ xe xong, chỉ thấy Phó Vân Tiêu đang ở bên ngoài chuyên tâm nướng thịt, động tác của anh cực kỳ thành thạo nghiêm túc, thỉnh thoảng rải lên một ít gia vị, hình như hoàn toàn không có phát hiện Bạch Tô đã trở về.

Khi Bạch Tô đang trên đường trở về, cô đã nghĩ rất nhiều về việc một lúc nữa gặp Phó Vân Tiêu thì nên an ủi anh như thế nào, nhưng mà thẳng cho đến khi cô đi đến trước mặt Phó Vân Tiêu, cô vẫn chưa nghĩ ra được cách nào để an ủi anh.

“Thịt nướng thơm quá.” Bạch Tô thật cẩn thận quan sát Phó Vân Tiêu, muốn thông qua vẻ mặt của anh để thấy được tâm trạng của anh.

“Đương nhiên, tay nghề tổ truyền, truyền nam không truyền nữ.”

Thực hiếm thấy Phó Vân Tiêu nói đùa với Bạch Tô, nhìn dáng vẻ, tâm trạng có vẻ như là vẫn khá tốt.

Bạch Tô còn chưa kịp khen anh, ngay sau đó Phó Vân Tiêu lại đem thịt xiên trong tay đưa tới trước mặt Bạch Tô, “Thịt bên trên đã chín, em ăn trước một chút đi.”

Không đợi cho Bạch Tô có cơ hội từ chối, nắm tay Bạch Tô lên, Phó Vân Tiêu liền cầm thị xuyên nhét vào trong tay Bạch Tô, sau đó làm như không có việc gì đi nướng nốt số thịt còn lại.

Cả ngày Bạch Tô chưa ăn gì cả, giờ phút này nhìn thấy những miếng thịt nướng vàng ruộm ngay trước mắt, Bạch Tô đã đói cả một ngày bụng đã đói đến mức kêu vang cả lên, nhưng mà trong lòng cô luôn nghĩ làm thế nào để an ủi Phó Vân Tiêu, lúc này đối mặt với món thịt nướng ngon như vậy, cũng hết muốn ăn.

Không cần nghĩ nhiều, tuy rằng không muốn ăn, nhưng cô vẫn là đặt vào trong miệng cắn một miếng.

Bạch Tô không muốn bị Phó Vân Tiêu phát hiện cô có tâm sự, cho nên cố ý làm ra vẻ rất thích, mặc dù đồ ăn trong miệng cô ăn không hề có vị gì cả, nhưng trên mặt cô thể hiện ra như cô đang ăn sơn hào hải vị vậy.

“Ăn từ từ thôi, em nếm thử thêm món này đi.” Thấy Bạch Tô ăn vội vã, Phó Vân Tiêu thấy rất tự hào về tay nghề của mình, ân cần bưng một cốc nước ép cam tươi sang cho cô.

Sau khi Bạch Tô uống ừng ực một hớp lớn, lúc này mới nghiêm túc bắt đầu đánh giá Phó Vân Tiêu. Đọc thêm nhiều truyện ở -- TRUМtrц yeИ. VN --

“Chuyện của công ty, em đều biết hết rồi, anh có ổn không?”

Do dự một lúc, Bạch Tô vẫn là muốn thể hiện lập trường của mình cho Phó Vân Tiêu biết.

“Anh khá ổn, chuyện của công ty em đừng nghĩ nhiều.” Giọng nói của Phó Vân Tiêu bình bình, không nhận ra được anh có chỗ nào không vui không.

“Nhưng mà, em đã gặp Phó Cảnh Hoài và Phó Vân Tỷ rồi...”

Thấy Phó Vân Tiêu vẫn nói chuyện bình thường như không hề có chuyện gì xảy ra, Bạch Tô ngược lại càng thêm lo lắng.

Bàn tay cô gắt gao cầm ly nước cam, nhìn Phó Vân Tiêu ngập ngừng muốn hỏi, cho rằng Phó Vân Tiêu đang cố gắng chống đỡ.

Ngay chính lúc này, Erica cầm mực xiên từ trong biệt thự đi ra.

“Sao con đã về rồi?”

Nhìn thấy Erica đột nhiên xuất hiện, Bạch Tô có chút kinh ngạc.

“Đúng lúc con có nhiệm vụ ở ngay gần đây, con trở về thăm hai người.”

Trên mặt Erica luôn mang theo ý cười, giải thích với Bạch Tô một câu.

“Vậy con đặt xiên mực xuống, lại đây giúp rửa trái cây đi.” Nhìn thấy Erica, Bạch Tô giống như tìm được một vị cứu tinh, thúc giục Erica thả đồ trong tay xuống, nhanh chóng lôi thằng bé vào nhà.

“Chuyện của nhà họ Phó, con đã biết chưa?”

Xác định Phó Vân Tiêu không đi theo vào cùng, Bạch Tô lúc này mới nghiêm túc nhìn Erica hỏi một câu.

“Con biết.”

Trên mặt Erica vẫn luôn mang theo ý cười, gật gật đầu.

“Haiz.”

Khi nghe được câu Erica nói con biết, Bạch Tô nhịn không được thở dài.

“Con giúp mẹ an ủi ba con, hai người đều là đàn ông, sẽ càng dễ dàng tìm được cách an ủi.”

Bạch Tô cố ý nói giọng thật nhỏ nhẹ, thật cẩn thận nhìn Erica nói.

Nhìn thấy biểu cảm quan tâm lo lắng của Bạch Tô, Erica thật sự nhịn không được cười lên tiếng.

“Con cười cái gì, mẹ đang nói chuyện nghiêm túc với con.”

Hóa ra khi Erica cười cợt nhả Bạch Tô có chút tức giận, chỉ là không biểu hiện ra ngoài.

Hiện tại, khi cô đang bảo Erica an ủi Phó Vân Tiêu, không nghĩ tới Erica lại trực tiếp bật cười, Bạch Tô hoàn toàn nhịn không nổi.

Cũng không để ý tới sự nghi hoặc và tức giận của Bạch Tô, Erica thậm chí đến cả ý nghĩ giải thích cũng không có, trực tiếp kéo tay Bạch Tô chạy về phía ngoài cửa

“Ba giải thích cho mẹ đi, con còn có việc, con đi trước đây.”

Sau đó, Erica giao Bạch Tô vào tay Phó Vân Tiêu, trên mặt mang theo ý cười, cũng không hề quan tâm xem Bạch Tô có tức giận hay không, xoay người rời khỏi nơi đó.

“Giải thích cái gì?”

Cô nhìn Erica, lại nhìn Phó Vân Tiêu, Bạch Tô càng thêm không hiểu chuyện gì đang xảy ra, trong ánh mắt biểu cảm nghi hoặc càng nhiều hơn.

“Vẫn nói cho em biết vậy, những gì em nhìn thấy ở công ty tất cả đều là giả.”

Phó Vân Tiêu đi đến bên cạnh Bạch Tô, ánh mắt dịu dàng nhìn Bạch Vô, đem tay của Bạch Tô đặt vào trong lòng bàn tay mình, gắt gao nắm lấy tay Bạch Tô, dịu dàng và nghiêm túc giả thích cho Bạch Tô.

“Đều là giả là có ý gì?”

Giờ phút này, Bạch Tô vẫn không rõ bọn họ đang nói cái gì, nhưng mà cái cảm giác bàn tay bị Phó Vân Tiêu nắm chặt lấy này, Bạch Tô rất hưởng thụ.

Ít nhất hiện tại, trong lòng cô đã kiên định hơn rất nhiều.

“Giả ở đây chính là, những điều em nhìn thấy đều là một vở kịch do anh sắp xếp, cho những người muốn đâm sau lưng anh xem, cụ thể là chuyện gì, anh không thể nói hết ra được, sẽ dễ dàng bị lộ ra ngoài.”

Khóe môi Phó Vân Tiêu vẫn mang theo nụ cười dịu dàng, nhìn Bạch Tô nhẹ nhàng mở miệng.

Nghe được Phó Vân Tiêu nói như vậy, Bạch Tô đại khái đã hiểu được đang có chuyện gì xảy ra rồi.

Hàng lông mi của cô hơi rũ xuống, hình như là đang tiêu hóa những thông tin ban nãy Phó Vân Tiêu nói cho cô nghe, một lúc sau, cô mới yên lặng gật gật đầu.

Suy nghĩ thông suốt rồi, Bạch Tô chậm rãi ngẩng đầu, khi đang chuẩn bị nói gì đó với Phó Vân Tiêu.

Bỗng nhiên có tiếng giày cao gót truyền đến “cạch cạch”, Bạch Tô nhịn không được quay đầu lại nhìn, xa xa thấy một người phụ nữ mặc váy đỏ bó sát người, một hình bóng quen thuộc đi đến.

Thân ảnh của cô quá chói mắt.

Đặc biệt là vào thời điểm âm u này, màu đỏ rực này cực kỳ giống như đang khiêu khích người khác.

Văn trong tay xách theo một chai rượu, trên mặt trước sau như một mang theo nụ cười thắng lợi, hình như là đang cố ý khoe ra vậy.

“Tổng giám đốc Phó tâm trạng tốt, xem ra chai rượu này của tôi mang đến đúng lúc rồi.”
Nhấn Mở Bình Luận