Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
Văn vừa đi, vừa lớn tiếng nói, đẩy cửa ra không hề khách khí chút nào, đi đến chỗ Phó Vân Tiêu đang nướng thịt.

“Cô Bạch, hôm nay còn thấy cô ở trên ống kính, ôm một đống lớn hàng chuyển phát nhanh đi qua phóng viên, thật là giỏi quá.”

Đi ngang qua Bạch Tô, Văn tùy ý nhìn Bạch Tô đánh giá một chút, cố ý nói trào phúng một câu về Bạch Tô.

“Tôi...”

Bạch Tô há mồm, đang chuẩn bị giải thích, lúc này, Văn đã từ bên người cô đi qua, hoàn toàn không có ý nghe lời giải thích của cô.

Vì thế, Bạch Tô liền thu lại lời giải thích của mình.

Nhìn Văn tự tin kiêu ngạo đi về phía Phó Vân Tiêu, cô cảm giác rất đau đầu.

“Không nghĩ tới tổng giám đốc Phó còn có tay nghề tốt như vậy, xem ra hôm nay tôi đây có lộc ăn rồi.”

Phó Vân Tiêu không nói gì, Văn tự mình đem bình rượu đặt sang một bên, đi đến một băng ghế ngồi, trực tiếp ngồi bên cạnh Phó Vân Tiêu.

Chẳng qua, ánh mắt của Phó Vân Tiêu tất cả đều dừng trên giá thịt nướng, không them nhìn Văn đến một cái.

Biết thái độ của Phó Vân Tiêu luôn luôn như thế, cho nên Văn cũng không có quá để ý đến sự lạnh lùng của anh.

“Cô Bạch không để bụng khi tôi ở lại đây ăn cơm chứ?”

Không nói chuyện với Phó Vân Tiêu, biết Bạch Tô không dám từ chối, Văn cố ý quay đầu lại, nhìn Bạch Tô lễ phép hỏi.

“Cái này... Có thể.”

Bạch Tô do dự một chút, thử tính nhìn về phía Phó Vân Tiêu, muốn hỏi ý kiến của Phó Vân Tiêu.

Nhưng mà Phó Vân Tiêu vẫn như cũ chỉ để mắt tới đống thịt nướng, không hề có ý đáp lại Bạch Tô.

“Tôi đây cảm ơn cô Bạch.”

Sợ Bạch Tô đổi ý, Văn nhanh chóng nói lời cảm ơn, mở chai rượu chính mình mang đến, đổ đầy vào ba ly rượu.

Toàn bộ thời gian hầu như đều là Văn nói chuyện với Bạch Tô, Phó Vân Tiêu ở một bên thịt nướng, rất ít mở miệng.

“Hôm nay tôi mới nghe nói chuyện của nhà họ Phó, anh ấy bây giờ không sao chứ?”

Tuy rằng là đang cùng Bạch Tô nói chuyện, nhưng mà ánh mắt của Văn vẫn luôn đặt trên người Phó Vân Tiêu.

“Không sao, đều là vấn đề nhỏ thôi.”

Chuyện này là thật sự không có việc gì, Bạch Tô cũng không cố tình che giấu điều gì cả, nhưng mà quan sát ngữ khí của Bạch Tô đang nói chuyện, hình như cô đang cố tình nói qua loa cho qua chuyện này.

“Vấn đề nhỏ?”

Giọng điệu của Văn càng ngày càng cao.

“Đã bị buộc giao ra quyền kiểm soát rồi, tại sao vẫn là vấn đề nhỏ đây? Trên mạng không phải đều đã đưa tin hết rồi sao?”

Giống như là đang tự mình xem kịch vậy, Văn cố ý nói với giọng nói rất lớn, không nể tình mà vạch trần lời Bạch Tô vừa mới nói.

Câu nói này của Văn, Bạch Tô ngược lại có chút đờ ra.

“Ặc... Tuy rằng bị ép buộc, dù sao thì cũng là họ Phó, tất cả đều là chuyện gia đình.”

Bạch Tô nỗ lực cứu vớt, khi biết được tất cả chỉ là kế hoạch của Phó Vân Tiêu, Bạch Tô không biết nói chuyện như thế nào với Văn.

Bởi vì sốt ruột, trên trán cô đã toát ra mồ hôi ướt đẫm, theo như cách suy nghĩ của Văn mà nói Bạch Tô càng như là chột dạ mà toát mồ hôi hơn.

“Tôi thấy là chưa chắc đâu, tuy rằng đều là họ Phó, nhưng mà chuyện bỏ đá xuống giếng này, không giống cách hành sự của người thân.”

Giọng nói của Văn muốn có bao nhiêu sự khắc nghiệt thì có bấy nhiêu sự khắc nghiệt, nói xong câu này, cô ta còn cố ý lắc lắc đầu.

“Tôi thấy Bạch tiểu thư đừng quá lạc quan, vẫn là phải nghĩ đến trường hợp xấu nhất.”

Những lời này nhìn như là vì muốn tốt cho Bạch Tô, đang khuyên nhủ Bạch Tô, trên thực tế là có dụng ý ngầm, muốn có bao nhiêu sự chán ghét trong đó thì có bấy nhiêu sự chán ghét.

“Không cần, chuyện này không đến lượt tôi lo lắng, để tự Phó Vân Tiêu giải quyết là được, tôi ủng hộ anh ấy vô điều kiện.”

Bạch Tô thật sự không biết phải tiếp tục nói chuyện với Văn như thế nào nữa, nói xong câu này, lại đem ánh mắt vô thức cầu cứu sang Phó Vân Tiêu, muốn kết thúc đoạn hội thoại này.

Nhưng mà khi Bạch Tô càng sốt ruột, Phó Vân Tiêu càng không nhìn đến Bạch Tô.

“Khụ khụ.”

Bạch Tô cố ý hắng giọng khụ khụ hai tiếng.

Thấy Phó Vân Tiêu vẫn không có ngẩng đầu, Bạch Tô lúc này mới đẩy đẩy Phó Vân Tiêu một chút.

“Anh có cảm động không? Có người ủng hộ anh vô điều kiện như em, anh không định nói lời nào sao?”

Bạch Tô quay đầu lại, hung tợn trừng mắt nhìn Phó Vân Tiêu một cái, giống như là đang trách Phó Vân Tiêu khó hiểu vây.

“Cảm động.”

Phó Vân Tiêu lúc này mới chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Bạch Tô cười một cái, tiếp theo lạnh như băng nhìn về phía Văn.

“Nếu là tới đây ăn, vậy không cần thiết nói chuyện, ăn xong liền có thể về.”

“Nhưng mà, nếu là cố ý tới hóng chuyện mà nói, đừng trách tôi không khách khí, công ty không còn nữa, tôi còn có rất nhiều cách giải quyết vấn đề.”

Phó Vân Tiêu cũng không hề nói bất kì điều gì về mặt tình cảm, nhìn Văn như muốn đuổi khách đi.

Nghe xong lời nói của Phó Vân Tiêu, ánh mắt của Văn càng ngày càng thâm thúy, lúc này mới thu hồi ý tứ thâm sâu, bắt đầu tập trung ăn.

Bữa cơm này Bạch Tô ăn cảm thấy thật sự không được tự nhiên.

Vốn dĩ chuyện của Phó Vân Tiêu đã làm người ta thấy phiền phức rồi, Bạch Tô đã trải qua cảm giác mất mát và vui mừng, kết quả, tâm trạng vui mừng còn chưa duy trì bao lâu, Văn lại đến làm cho cô cảm thấy thật ngột ngạt.

Văn ăn thịt nướng một chút cho có sau đó liền rời đi.

Bạch Tô nhìn bóng dáng Văn rời đi, âm thầm hạ quyết tâm, cô muốn dẫn theo Phó Vân Tiêu rời đi mấy ngày để giải sầu, chủ yếu chính là trốn những người đến xem náo nhiệt giống như Văn.

Sáng sớm hôm sau, Bạch Tô ăn mặc bộ đồ thể thao đi ra ngoài chạy bộ buổi sáng.

Khi chạy bộ xung quanh khu công viên, bỗng nhiên nhìn thấy Văn cũng chạy bộ ở công viên này.

Thật là âm hồn bất tan.

Bạch Tô bất đắc dĩ thở dài.

Nhà của Văn cũng không gần đây, nhưng bây giờ Văn lại xuất hiện ở đây chạy bộ, điều này chỉ có thể nói rõ lên một vấn đề, cô ta cố ý tới nơi này chờ Bạch Tô.

“Nói chuyện một chút không?”

Trên mặt Văn mang theo nụ cười lễ phép, chặn ngang Bạch Tô lại.

“Cô đã chặn tôi lại rồi, tôi còn có thể lựa chọn không nói chuyện được sao?”

Nghe ngữ khí, Bạch Tô rõ ràng có chút không mấy vui vẻ.

Nhưng mà Văn hoàn toàn không thèm để ý.

“Tình hình thực tế của công ty Phó Vân Tiêu cô hiểu rõ hơn tôi, tôi đây không muốn nói nhiều, bây giờ cô từ bỏ còn kịp.”

Văn trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, yêu cầu Bạch Tô từ nỏ.

“Từ bỏ cái gì? Cổ phần?”

Nhưng mà Bạch Tô lại đang cố ý giả bộ hồ đồ.

“Cô cũng biết đấy, bây giờ chỉ có tôi mới có thể cứu Phó Vân Tiêu, chỉ cần cô từ bỏ Phó Vân Tiêu, tôi liền giúp anh ấy một lần nữa đoạt lại quyền kiểm soát Phó thị.”

Khóe môi Văn trước sau mang theo một nụ cười như có như không, đôi tay ung dung khoanh tay trước ngực, chờ đợi Bạch Tô thỏa hiệp.

Quả nhiên, sau khi Văn nói xong câu đó Bạch Tô lâm vào trầm mặc.

Sắc mặt Bạch Tô thay đổi, cô đang cắn cắn môi, hình như là đang đưa ra một quyết định khó khăn.

Văn nhìn biểu cảm của Bạch Tô, ý cười càng tăng lên, giờ phút này, cô ta đã nắm chắc được Bạch Tô.

“Tôi sẽ không đồng ý.”

Bạch Tô bỗng nhiên ngẩng đầu, kiên định nhìn về phía Văn.

Trên mặt Văn có một sự ngạc nhiên ngoài ý muốn hiện lên, ngay sau đó Văn lại lấy bình tĩnh che giấu biểu cảm đó đi.

“Cô hẳn là biết ý nghĩa của công ty này với Phó Vân Tiêu, cô thật sự ích kỷ đến mức nguyện ý lấy sự bất hạnh cả đời của Phó Vân Tiêu lấy hạnh phúc của bản thân mình sao?”

Giọng nói của Văn lạnh xuống, bên trong câu nói lộ ra sự lạnh lẽo thấu xương vô tình.

“Bất luận như thế nào, tôi đều sẽ không từ bỏ.”

Nói xong câu này, Bạch Tô liền không hề để ý đến Văn nữa, sau đó tiếp tục chạy về phía trước.

Chẳng qua sau khi Bạch Tô rời đi, cô cũng không có nhìn thấy, Văn hung hăng nắm chặt tay lại, ánh mắt lạnh băng, như muốn giết người.
Nhấn Mở Bình Luận