Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương - Bạch Tô

Văn tin chắc Phó Vân Tiêu không có chứng cứ, nên Văn tự tin cãi lại Phó Vân Tiêu, nhưng lần này, xem ra mơ tưởng của cô ta thật sự là sai lầm.

“Vậy thì, tôi xin nhắc lại chuyện chấn động kinh tế của Thành phố A đủ để cô phải ngồi tù cả đời."

Mặc dù giọng nói của Phó Vân Tiêu không lớn nhưng nội dung lời nói đó cũng đủ khiến Văn phải sửng sốt, cô ta đứng đó một lúc lâu không lên tiếng, vẻ mặt trở nên u ám.

“Anh điều tra tôi?”

Giọng của Văn cũng trở nên lạnh lùng.

"Rất nhiều việc không cần điều tra, những gì cô đã làm, sẽ có người ghi chép lại."

Anh không giải thích rõ ràng, nhưng thông tin được tiết lộ trong câu này cũng đủ khiến người ta rợn tóc gáy.

Nói đến chuyện này, Văn thật sự không nên tiếp tục ở lại đây.

Văn nắm thật chặt tay, nhưng cuối cùng cũng không nói thêm nữa, xoay người rời đi.

Lúc này, cô ta đang vô cùng oán giận.

Trong trận chiến hiện tại, cô ta không còn muốn đơn giản thắng Bạch Tô, đồng thời cô ta muốn đánh bại Phó Vân Tiêu và để Phó Vân Tiêu hoàn toàn đầu hàng trước mặt cô ta.

Rời khỏi đây, Văn trực tiếp bay trở về thành phố A.

Nhà giam thành phố A, một người đàn ông bị còng tay ngồi trước mặt Văn với nụ cười trên môi.

“Không nghĩ tới chuyện cô còn đến thăm tôi, xem ra cô đã thay đổi chủ ý.”

An Đạt cười vui vẻ, anh ta nhìn Văn, nói đùa như không có chuyện gì xảy ra.

Không quan tâm An Đạt có đoán được tâm tư của mình hay không, Văn đi thẳng vào vấn đề.

“Thay đổi chủ ý thì sao,mà không thay đổi chủ ý thì thế nào, anh bị như vậy không liên quan gì đến tôi cả.”

Giọng điệu của Văn có chút khinh thường.

Cô ta đến đây lần này chỉ để hỏi thăm về một số kinh nghiệm đối đầu trực tiếp với Phó Vân Tiêu thông qua An Đạt, chứ không có ý định nghe An Đạt giảng đạo.

Hơn nữa, An Đạt đã bị đánh bại, vậy anh ta có thể giúp cô ta được không?

"Điều gì sẽ xảy ra nếu tôi nói rằng nó có liên quan đến tôi?”

Khóe miệng An Đạt vẫn nở một nụ cười mong đợi, nụ cười này vô cùng kiêu ngạo.

Nhìn thấy anh ta luôn tươi cười, lông mày Văn bắt đầu nhăn lại.

“Quan hệ gì với anh?”

Văn nhìn An Đạt, càng nhìn càng nghi ngờ.

"Là quan hệ hợp tác, tôi vẫn còn một người trợ thủ quan trọng ở ngoài kia, nếu không có tôi, cô không thể làm được chuyện này.”

An Đạt ném cho Văn một miếng mồi hấp dẫn.

Do dự vài giây, cuối cùng Văn cũng động lòng.

“Điều kiện là gì?”

Văn nhìn An Đạt, từ từ mở miệng.

“Phó Vân Tiêu thì để cho cô, tôi muốn toàn bộ gia sản của Phó Vân Tiêu.”

An Đạt vẫn cười tươi, bình tĩnh mở miệng.

“Được.”

Văn nhìn An Đạt, gật đầu.

“Còn có một điều kiện nữa.”

An Đạt càng cười lớn hơn: “Sau khi làm xong, cô phải đưa tôi ra ngoài.”

“Cái này có chút khó khăn.”

Văn nhíu mày.

“Tôi tự có cách, cô chỉ cần nghe theo tôi là được.”

Đôi mắt An Đạt u ám, kèm theo một nụ cười nham hiểm trên khóe miệng.

Hai người trò chuyện một lúc lâu, sau thời gian thăm hỏi, Văn rời khỏi nhà tù.

Không giống như lúc cô ta mới đến, ánh mắt Văn bắt đầu trở lại lạnh lùng và dữ tợn hơn trước đây, trong lòng cô ta đã có một kế hoạch hoàn mỹ.

“Phó Vân Tiêu, anh chạy đâu cho thoát.”

Ánh mặt trời chiếu vào mặt Văn, trên mặt Văn thoáng hiện một vẻ đăm chiêu.

Bên kia, Bạch Tô nhìn thấy Văn đi mất tăm mất tích, trong lòng cảm thấy có chút phức tạp.

Một mặt, cô cảm thấy thông cảm cho Văn và cảm thấy những gì Văn nói không hoàn toàn sai sự thật, nhưng mặt khác, cô lại tin tưởng vào Phó Vân Tiêu, chắn có lẽ Văn đã thực sự làm điều gì đó xấu xa.

“Anh vừa nói về nền kinh tế của thành phố A, có bằng chứng gì không?”

Vẫn không thể kìm lòng, Bạch Tô bước đến chỗ Phó Vân Tiêu và đặt câu hỏi cho những nghi ngờ trong lòng mình.

“Không có.”

Phó Vân Tiêu cũng giấu giếm, thành thật lắc đầu.

“Vậy có phải anh đã làm không đúng với Văn không?”

Sau khi do dự, Bạch Tô vẫn ngập ngừng hỏi Phó Vân Tiêu, đồng thời bày tỏ thái độ của cô

“Anh phải làm như vậy.”

Anh biết Bạch Tô rất tốt bụng, Phó Vân Tiêu kiên nhẫn giải thích với Bạch Tô.

“Tha lỗi cho Văn, để Văn tiếp cận em, cô ta sẽ gây ra mối đe dọa lớn hơn cho em, thậm chí cô ta còn khủng khiếp hơn An Đạt.”

Phó Vân Tiêu kiên nhẫn giải thích cho Bạch Tô.

“Cho nên, cách làm bây giờ của anh đã là quá nhân từ cho cô ta rồi.”

Anh nói thêm với Bạch Tô một câu.

Mặc dù vẫn không có cách nào để hoàn toàn thuyết phục bản thân mình, nhưng Bạch Tô biết Phó Vân Tiêu đang cố gắng hết sức, cuối cùng cô vẫn nghiêm túc gật đầu.

Bữa tiệc lửa mãi đến tận khuya mới kết thúc, sáng hôm sau, Phó Vân Tiêu và Bạch Tô vẫn còn đang ngủ, điện thoại di động của Phó Vân Tiêu đột nhiên đổ chuông.

Số điện thoại của người gọi là số của thư ký, thấy vậy Phó Vân Tiêu khẽ cau mày, khi chuyện của An Đạt đã được giải quyết thì không còn chuyện gì đặc biệt quan trọng nữa, về cơ bản thì thư ký sẽ không gọi cho anh ta nữa.

“Có chuyện gì vậy?”

Dù đã đoán trước được điều gì đó rất khó khăn có thể xảy ra nhưng giọng điệu của anh vẫn bình tĩnh.

“Tổng giám đốc Phó, không hay rồi! Bà Văn đang đợi cổ đông của công ty tới, yêu cầu rút vốn.”

Giọng thư ký trầm thấp và vội vàng, rõ ràng là cô ấy đang cố ý kìm nén giọng nói của mình, bí mật thực hiện cuộc gọi.

“Tôi biết rồi, bây giờ tôi lập tức tới.”

Nói xong câu đó, Phó Vân Tiêu rời khỏi giường, chuẩn bị đồ đạc đi tới công ty.

“Cần em tới đó với anh không?”

Nghe được nội dung trong điện thoại của Phó Vân Tiêu, Bạch Tô có chút lo lắng.

“Không cần, em ở đây chăm sóc Tiểu Bạch đi.”

Phó Vân Tiêu nhìn Bạch Tô cười một cái, thu dọn đồ đạc xong liền nhanh chóng rời khỏi đây.

Căn bản không có chuyện gì ở chỗ này, Erica sáng nay cũng lên máy bay, Bạch Tiểu Bạch lúc này đang cùng Lương Giản Ý chơi đùa, Bạch Tô cũng không lo lắng.

Vì lo lắng cho Phó Vân Tiêu, nên sau khi suy nghĩ xong, Bạch Tô cũng đứng dậy thu dọn đồ đạc sau đó đặt vé máy bay đến thành phố A.

Thành phố A, công ty Tư Bản Vân Thượng.

Ngay khi Phó Vân Tiêu vừa bước ra khỏi thang máy, anh nghe thấy tiếng ồn ào náo nhiệt trong văn phòng, anh nghe giọng nói, nhận thấy ngoài Văn còn có bốn cổ đông khác cũng đang ở đây.

“Bây giờ tất cả cổ đông lớn của công ty Tư Bản Vân Thượng đều biến mất, chúng ta phải rút vốn!”

“Đúng đúng đúng, các người nếu không nhanh chóng quay đầu, có thể còn mất cả tiền lương nữa đó.”

...

Tiếng nói ồn ào của một số cổ đông truyền đến cửa, thậm chí có những cổ đông đang xúi giục nhân viên rời đi.

“Là ai muốn rút vốn? Là ai nói cổ đông lớn nhất đã biến mất?”

Phó Vân Tiêu đẩy cửa đi vào, giọng nói vô cùng lạnh lùng.

Sau khi anh lên tiếng, không khí chìm vào lạnh lẽo, xung quanh im phăng phắc.

Ngay sau đó, Phó Vân Tiêu bước lên, anh nhìn qua một số cổ đông đang có mặt ở đây.

Toàn bộ những cổ đông đó đều cúi đầu, mồ hôi lạnh trên trán lập tức tuôn ra.

“Hả...”

“Không phải anh ta đã chết rồi sao?”

Một số cổ đông bắt đầu xì xào bàn tán.

Rất rõ ràng, họ đều đang sợ tới mức luống cuống tay chân.
Nhấn Mở Bình Luận