Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
“Không, cô thực sự rất thú và những người không có con như chúng ta nên tìm niềm vui trong cuộc sống và làm cho cuộc sống của mình hạnh phúc hơn.”

Đỗ Đỗ không chút kiêng kỵ nói.

Vốn dĩ Bạch Tô cũng không ghét bỏ người đàn ông này nữa, cảm thấy tuy rằng cái miệng anh ta có thiếu đánh một chút, nhưng tâm tính vẫn khá tốt.

Bây giờ thì khác, Bạch Tô cảm thấy người đàn ông này không phải miệng thiếu đánh là cả người anh ta thiếu đánh.

“Tôi ăn no rồi.”

Nghe anh ta vừa nói xong câu cuối cùng, Bạch Tô lau miệng, trực tiếp đứng lên.

“Cô mới vừa ăn mà?”

Nhìn thấy Bạch Tô đứng lên, Đỗ Đỗ vội vàng đứng lên với vẻ mặt khó hiểu.

“Anh có thể ăn một mình.”

Vẻ mặt không hài lòng của Bạch Tô đã hiện rõ trên mặt, cầm thẻ ăn định đi ra ngoài.

Nói chuyện phiếm cũng không sao, nhưng mà điều khiến Bạch Tô tức giận là tại sao phải nói rằng cô không có con?

Không muốn nói chuyện với người này nữa, mặc kệ Đỗ Đỗ ngăn cản, Bạch Tô đi thẳng ra khỏi phòng, bước ra khỏi tòa nhà.

“Nếu cô ăn no thì cầm thẻ ăn theo làm gì?”

“Là do thức ăn mà tôi mang đến không ngon sao?”

“Không đúng, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô thì chắc là tôi đã đắc tội với cô ở đâu đó rồi.”

Đỗ Đỗ đứng trước mặt Bạch Tô phân tích, chân thì cứ đi lùi lại.

Nhưng mà Bạch Tô phớt lờ anh ta và tự mình đi về phía trước.

Sau khi rời khỏi tòa nhà này, Bạch Tô đi về phía nhà ăn, đây là giờ ăn tối, trên đường đi ăn cơm hiển nhiên có thêm nhiều bệnh nhân đến nhà ăn.

“Là thầy Đỗ sao?”

“Ôi! Thật sự là thầy Đỗ!”

Cách đó không xa, Bạch Tô nghe thấy tiếng thì thào của những bệnh nhân khác, nghi ngờ liếc mắt nhìn, mới phát hiện những bệnh nhân này đang ánh mắt sáng ngời đi về phía hai người Bạch Tô.

“Tìm anh?”

Bạch Tô thờ ơ nhìn Đỗ Đỗ, có chút nghi hoặc hỏi.

“Có… có lẽ.”

Đỗ Đỗ ngượng ngùng cười cười, không khỏi xoa xoa đầu ảo não.

“Lớn lên đẹp trai, quả nhiên là được người ta hoan nghênh.”

Bạch Tô nhìn anh ta, bất giác lắc đầu, tách ra.

Các cô gái trẻ từ khắp nơi kéo đến. Rõ ràng mức độ nổi tiếng của thầy Đỗ này ở trong bệnh viện khá cao, ngay lập tức bị đám đông lấn át.

Tuy nhiên, chuyện này không liên quan gì đến Bạch Tô, chỉ là vừa vặn giúp cô có thể rảnh rang mà đi ăn cơm.

Nhìn thấy Đỗ Đỗ bị đám phụ nữ vây quanh, khóe miệng Bạch Tô nở nụ cười, đi về phía nhà ăn.

Bạch Tô không biết người đàn ông này là giáo viên gì và cô cũng không muốn biết.

Ý nghĩ duy nhất của cô bây giờ là đến nhà ăn để ăn, làm chương trình radio của chính mình và tránh xa người đàn ông này.

Hơn nữa, người đàn ông này rất nổi tiếng trong bệnh viện, cô thật sự không cần thiết phải chọc trúng một người như vậy.

Vừa bước vào nhà ăn thì mùi thơm ngon của đồ ăn đã thoáng bay trong không khí.

Tâm trạng của Bạch Tô trở nên vui vẻ ngay lập tức, cô đang hào hứng cầm thẻ ăn của mình đi quanh cửa sổ đựng đồ ăn, định chọn một món ngon.

Sau khi chọn một vài món ăn yêu thích, Bạch Tô tìm một góc nhà ăn và ngồi xuống.

Tuy nhiên, cô vừa ngồi xuống và chuẩn bị ăn thì một vài cô gái gần đó đã la hét thu hút sự chú ý của cô.

“Mau nhìn một chút, thầy Đỗ đã tới nhà ăn!”

“Thầy Đỗ?”

Mấy cô gái nhất thời chưa kịp phản ứng, vừa nhìn lại cửa, lập tức biến thành khuôn mặt thiếu nữ mê muội.

“Đẹp trai quá!”

Nghe thấy câu nói này, Bạch Tô có chút không nói nên lời, thản nhiên nhìn về phía Đỗ Đỗ, quả nhiên lại bị người hâm mộ vây quanh trong nhà ăn.

Bạch Tô lắc đầu, có phần tự hỏi tại sao anh ta lại có độ nổi tiếng cao như vậy.

Người chung quanh cũng nhanh chóng chạy tới cửa, Đỗ Đỗ hoàn toàn bị chặn ở cửa.

Rõ ràng, Đỗ Đỗ đi đến nhà ăn là vì Bạch Tô.

Bạch Tô vội vàng cúi đầu tiếp tục ăn cơm của chính mình, bởi vì sợ khi cô ngẩng đầu liền bị Đỗ Đỗ phát hiện.

Nhưng bây giờ, các bàn xung quanh Bạch Tô đều đã trống rỗng, các cô gái tụ tập xung quanh đã đi đến chỗ Đỗ Đỗ nên vị trí của Bạch Tô đã trở nên rất rõ ràng.

Chắc chắn, cái gì nên đến cũng sẽ đến.

Bạch Tô chỉ cảm thấy đám người đang dần dần tiến về phía mình, dần dần, cô bắt đầu nghe thấy giọng nói của Đỗ Đỗ.

“Cái đó... làm ơn đừng vây quanh tôi nữa, tôi đã có người tôi thích rồi.”

Đỗ Đỗ lịch sự từ chối những cô gái xung quanh mình, vừa nhìn Bạch Tô vừa cố gắng lách qua đám đông.

“Thầy Đỗ! Thầy Đỗ!”

Có người trong đám đông không ngừng hô to hai chữ thầy Đỗ này.

“Em không tin, em chỉ thích thầy Đỗ!”

Mấy cô gái cuồng tín hô khẩu hiệu, Đỗ Đỗ đi hơn mười phút, nhưng không thể tiến lên được một thước.

Thấy không đi được nữa, Đỗ Đỗ thở dài.

“Tôi không nói dối các cô, tôi chỉ đến gặp bạn gái của tôi để ăn tối, và bạn gái của tôi đang ở đó.”

Đỗ Đỗ bất đắc dĩ nói, vươn tay chỉ về hướng Bạch Tô.

Trong khoảnh khắc đó, những người hâm mộ của anh ta đổ dồn ánh mắt vào cơ thể của Bạch Tô.

“Tôi hy vọng mọi người có thể chúc tôi hạnh phúc và không thích tôi nữa, cảm ơn mọi người.”

Trong lúc mọi người đang tập trung chú ý vào Bạch Tô, Đỗ Đỗ nhanh chóng chen ra khỏi đám người, đi về phía Bạch Tô, trực tiếp ngồi vào bên cạnh Bạch Tô.

“Đừng nhúc nhích, cô giúp tôi đi.”

Ngồi ngay bên cạnh Bạch Tô, Đỗ Đỗ không khỏi liếc mắt một cái, đôi môi nhếch lên nói mấy chữ.

Anh ta rất sợ Bạch Tô không phân biệt đúng sai sẽ đuổi anh ta đi, nếu cứ như vậy thì anh ta sẽ lại phải đối mặt với người hâm mộ mình.

Tuy nhiên, có thể là do anh ta diễn quá giống nên từ khi anh ta ngồi bên cạnh Bạch Tô, mấy người hâm mộ tập trung ở cửa cuối cùng cũng bắt đầu giải tán và quay trở lại vị trí tương ứng của họ để ăn cơm một lần nữa.

“Được rồi, anh có thể đi, đừng quấy rầy tôi ăn cơm.”

Ngẩng đầu thấy người hâm mộ của anh ta đã không còn, Bạch Tô không ngừng phát lệnh đuổi khách đi, giọng điệu lạnh nhạt.

“Được rồi, tôi sẽ không quấy rầy cô nữa, tôi ngồi ở đây một lát là được.”

Đỗ Đỗ chắp tay lại, trên mặt mang theo ý cười nói với Bạch Tô.

“Người hâm mộ của anh không còn nữa, anh có thể rời đi.”

Bạch Tô thậm chí còn không nghĩ đến lời đề nghị của anh ta mà trực tiếp từ chối.

“Được rồi, nhưng mà cô vừa mới giúp tôi, cho nên tôi cần phải báo đáp cô.”

Rõ ràng là do chính anh ta muốn tiếp cận Bạch, nhưng lúc này anh ta lại nói như mình là người có tình có nghĩa.

“Nếu anh muốn trả ơn thì xin vui lòng đi ra ngoài và rẽ trái. Chỉ cần tránh xa tôi là được.”

Bạch Tô hoàn toàn không có tâm tình để nói chuyện, vẫn cúi đầu chăm chú ăn cơm.

“Tôi biết cô đang tức giận vì tôi đã nói câu ‘ cô không có con cái’.”

Đỗ Đỗ bất động thanh sắc giải thích, đồng thời quan sát biểu hiện của Bạch Tô.

Thấy Bạch Tô do dự một chút, trên khóe miệng anh ta hiện lên nụ cười đắc thắng.

“Có vẻ như tôi đã đoán đúng. Nếu cô đã có con cái thì hãy để tôi giúp cô lập kế hoạch tương lai cho con cái của cô, tôi làm miễn phí. Điều tôi am hiểu nhất là lập kế hoạch nghề nghiệp định hướng cho tương lai.”

Đỗ Đỗ vui vẻ đề nghị với Bạch Tô, Bạch Tô ăn xong thì lau miệng.

“Anh muốn lập kế hoạch gì là việc của anh, tôi đã ăn no rồi, anh cứ từ từ hoạch định.”

Lúc này cô không tin bất cứ lời nào của người này nữa, nói xong, Bạch Tô liền bỏ mặc anh ta ở đây, một mình bước ra khỏi nhà ăn.
Nhấn Mở Bình Luận