Suy nghĩ một hồi cũng không có kết quả, Bạch Tô lắc đầu, cuối cùng trở lại bệnh viện trước.
Trong nhiều ngày, Bạch Tô không thể gọi cho Tư Bắc Triệt.
Cô đã gọi cho thư ký vài lần, thư ký luôn nói là Tư Bắc Triệt đang họp hoặc anh ta đang đi công tác. Tất cả những gì cô nghe thấy chỉ là lý do không thể nghe điện thoại.
Bạch Tô càng ngày càng cảm thấy kỳ lạ, mặc dù thư ký đưa cho Bạch Tô một số lý do có thể giải thích hợp lý, nhưng theo tính cách của Tư Bắc Triệt thì hẳn là có vấn đề lớn trong đó.
Bạch Tô càng ngày càng cảm thấy thư ký đang cố tình giấu cô điều gì đó, cuối cùng cô không nhịn được bắt đầu kiểm tra tin tức của Tư Bắc Triệt trên mạng.
Biết được Tư Bắc Triệt đã đi một vùng đảo Sơn Địa, Bạch Tô bắt đầu dò xét rất nhiều tin tức về đảo Sơn Địa, nhưng tất cả đều là tin tức về du lịch đảo Sơn Địa.
Ngay khi Bạch Tô thắc mắc không biết mình có đoán sai không, một cửa sổ nhỏ ở phía dưới máy tính hiện lên tin tức về sự sạt lỡ của một hòn đảo Sơn Địa, ngày tin tức được đánh dấu vào ngày sinh nhật của Tư Bắc Triệt.
Nhìn thấy tin tức này, trái tim Bạch Tô bắt đầu “co rút”.
Cô nhìn chằm chằm vào tin tức trong hai giây, sau đó do dự nhấp để mở nó.
Lúc này tim cô gần như ngừng đập, cô không thể tin được và không dám nghĩ tới, biểu hiện trên mặt cô vô cùng khó coi.
Thanh tiến trình của việc mở tin tức tăng lên từng chút một, Bạch Tô trở nên căng thẳng hơn mỗi khi tin tải được thêm một phần trăm.
Cuối cùng, tin tức mở ra, trước mắt xuất hiện một bức ảnh chụp khẩn cấp, Bạch Tô khó tin nhìn xuống tin tức này.
Cảnh tượng rất thảm thương, nhìn qua các bức ảnh thì tất cả những nơi có thể nhìn thấy đều đã sạt lỡ thành đống đổ nát. Dòng chữ dưới đây chỉ vỏn vẹn vài dòng, chỉ đơn giản là đánh dấu tọa độ, số người thương vong. Tình hình cụ thể và danh sách người thương vong đang được điều tra.
Nhìn thấy tin tức này, Bạch Tô hít sâu một hơi.
Linh cảm xấu này trong lòng cô càng lúc càng mạnh, nhưng cô vẫn không ngừng cầu nguyện rằng chuyện này không phải là sự thật.
Khi đến phần cuối của tin tức, cô quay lại đọc toàn bộ tin tức và chắc chắn rằng trong đó không có đề cập đến danh sách thương vong, sau đó cô đã đóng tin tức.
Không chần chừ thêm nữa, Bạch Tô nhấc điện thoại gọi đến công ty của Tư Bắc Triệt.
“A lô, tôi muốn tìm Tư Bắc Triệt.”
Giọng Bạch Tô đã lạnh xuống, nếu cô thư ký lại giấu giếm chuyện này thì cô không thể không chuyển sự việc đi theo hướng xấu nhất.
“Cô Bạch, tổng giám đốc Tư đang đi công tác, chúng tôi cũng không liên lạc được…”
Cô thư ký vẫn dùng cách hùng biện ban đầu để từ chối Bạch Tô, nhưng mà mới nói được nửa lời đã bị Bạch Tô cắt ngang.
“Tư Bắc Triệt ở đâu, có nguy hiểm không?”
Giọng điệu của Bạch Tô rất thẳng thừng và cô cũng không còn tin vào lời của thư ký nữa.
“Thực xin lỗi cô Bạch, tổng giám đốc Tư, anh ấy đang đi công tác…”
Thư ký do dự một chút, nhưng cuối cùng bắt đầu giả vờ hồ đồ.
“Tôi nói, Tư Bắc Triệt có gặp nguy hiểm không? Cô không cần phải giấu diếm tôi!”
Bạch Tô gằn câu này từng chữ một, nói rất chậm, qua điện thoại thư ký cũng cảm nhận được cô thật sự rất tức giận.
Bạch Tô nói xong, bên kia điện thoại lại mất đi giọng nói, thư ký lại ấn nút tắt tiếng.
Phải mất vài phút sau thì bên kia mới lại truyền đến câu trả lời của thư ký.
“Rất xin lỗi, cô Bạch, tin tức mà tôi nhận được là tổng giám đốc Tư đã đi công tác.”
Lần này, thư ký thay đổi cách nói chuyện nhưng mà nội dung thì vẫn như cũ.
Bạch Tô khẽ nhíu mày, không nói gì rồi cúp điện thoại.
Không biết tại sao, tất cả mọi người đều giấu giếm cô, mặc dù đã mơ hồ đoán được chân tướng nhưng mọi người vẫn không dám nói cho cô biết đã xảy ra chuyện gì.
Bạch Tô nắm chặt điện thoại, mồ hôi trên tay chảy ròng ròng.
Hồi lâu thì cô cũng bình tĩnh lại, cuối cùng cô mới chậm rãi buông điện thoại ra ngồi trước máy tính, nếu không ai nói thật cho cô biết chuyện gì đã xảy ra thì cô sẽ tự tìm chân tướng.
Bạch Tô ngồi trước máy tính tìm kiếm rất nhiều tin tức về đảo Sơn Địa, bởi vì đảo Sơn Địa không phải là đảo nổi tiếng lắm, nhiều nơi đang trong giai đoạn chưa phát triển nên phần lớn tin tức tương đối mơ hồ.
Bản tin chi tiết nhất cho biết số người chết, tên dự án và tên công ty của Tư Bắc Triệt.
Khi nhìn thấy tên công ty của họ, trái tim Bạch Tô càng chùng xuống.
Cuối cùng, Bạch Tô đã tìm thấy một danh sách không rõ thật hay giả, danh sách này đặc biệt không tỉ mỉ, các nạn nhân được đánh dấu bằng số thứ tự, một số có tên sau dãy số và một số không có tên sau dãy số.
Bạch Tô ban đầu cũng nhìn vào danh sách với vẻ nghi ngờ, cho đến khi tên của Tư Bắc Triệt xuất hiện trong danh sách, bàn tay cô sững lại và cô cũng không thể di chuyển con chuột được nữa.
Ngay sau đó, Bạch Tô nhanh chóng kiểm tra danh tính của những nạn nhân khác, chắc chắn rằng những nạn nhân ở đây cơ bản là công nhân từ công ty của Tư Bắc Triệt và vẻ mặt của Bạch Tô ngay lập tức chìm xuống.
Bây giờ, cô không có cách nào để tin rằng đây là một danh sách giả.
Điều duy nhất cô có thể làm là đi đến đảo Sơn Địa, dù có đúng hay không thì cô cũng phải nhìn thấy thi thể của Tư Bắc Triệt.
Từ thành phố A đến đây, tuy Bạch Tô và Tư Bắc Triệt quen nhau chưa lâu nhưng cô đã nhìn thấy hết những điều mà anh ta làm cho mình trong mắt, cô vốn đã coi anh ta như một người bạn đặc biệt tốt.
Bây giờ đã có quyết định, không chút do dự, Bạch Tô nhanh chóng tắt máy tính, sau đó mặc áo khoác, chuẩn bị lẻn ra khỏi bệnh viện, đi thẳng đến sân bay.
Trên hành lang bệnh viện, Bạch Tô cúi đầu đi về phía trước.
Cô bước nhanh và cô cố gắng dựa sát vào tường khi đi ngang qua bác sĩ trên đường, vì sợ bác sĩ ngăn cản.
Đã nhìn thấy ánh sáng mặt trời bên ngoài hành lang, Bạch Tô không ngẩng đầu lên, tốc độ dưới chân cũng có chút chậm lại.
Tuy nhiên, khi cô còn cách hành lang vài mét, chuẩn bị đi ra khỏi hành lang, đột nhiên một bóng người mặc áo choàng bệnh nhân đứng trước mặt cô.
“Thật xin lỗi.”
Nghĩ rằng mình đang cản đường đối phương, Bạch Tô không ngẩng đầu, nhanh chóng tránh sang một bên nhường đường.
Tuy nhiên, sau khi Bạch Tô đi sang một bên thì người bên kia cũng đi sang theo, khi Bạch Tô dừng lại thì người kia cũng dừng lại, không biết là hiểu ngầm hay cố tình chặn đường Bạch Tô.
Cô khẽ nhíu mày, ngẩng đầu, đứng dựa vào tường, hiển nhiên là muốn để người đối diện đi qua trước.
Tuy nhiên, ngay khi cô đứng nép vào tường thì một người đàn ông có khuôn mặt ưa nhìn bước tới.
“Sao cô đi vội thế?”
Đỗ Đỗ nhìn Bạch Tô, rất khó hiểu.
Anh ta nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Bạch Tô, lo lắng không biết cô đã xảy ra chuyện gì nên cố ý ngăn cản cô.
“Tôi có một chút chuyện.”
Không có thời gian giải thích, Bạch Tô tùy ý nói xong liền đi ra khỏi hành lang.
Nhưng mà Đỗ Đỗ trực tiếp duỗi ra một cánh tay chống lên tường chặn đường Bạch Tô.
“Có cái gì mà lo lắng như vậy?”
Đỗ Đỗ không hề cười, giọng điệu rất nghiêm túc.
“Ôi.”
Ngẩng đầu nhìn Đỗ Đỗ, Bạch Tô cuối cùng bất lực thở dài.
“Tư Bắc Triệt có chuyện, tôi muốn đi đến đảo Sơn Địa, anh đừng ngăn tôi.”
Bạch Tô kiên nhẫn giải thích, sau đó lướt qua Đỗ Đỗ rồi đi ra ngoài hành lang.