Edit: mhà1097
Beta: Miêu - CQH
Bùi Vân Khinh một lần nữa lên lầu, liếc mắt liền nhìn thấy Đường Mặc Trầm đứng ở trước cửa phòng ngủ.
Trong tay anh rõ ràng đang cầm theo một món đồ ngủ tơ lụa màu đen.
cô ở trước mặt Cố Tây Phán hùng hổ khai chiến, nháy mắt liền giống chuột gặp phải mèo, thả chậm bước chân bước đến.
“Chú nhỏ, chú xong rồi à?”
Đường Mặc Trầm đưa tay phải lên, đem áo ngủ đến trước mặt cô.
“Áo ngủ của em!”
Quả nhiên, đây là muốn cùng cô tính sổ sao?
“Chú nhỏ, em… cái kia…”
Đường Mặc Trầm híp mắt lại, trong giọng nói có vài phần trêu chọc.
“không phải cái này, là anh tìm nhầm sao?”
“không đúng, không đúng.” Khuôn mặt nhỏ của Bùi Vân Khinh xệ xuống, “không phải chú nhỏ sai, là Vân Khinh sai nhầm rồi.”
“Em sai rồi?”
“Đúng, là em sai rồi”
“Thế sai ở chỗ nào?”
“Em không nên ở trước mặt người khác, bắt anh giúp em tìm áo ngủ.”
“Tại sao phải làm như vậy?”
“Em...” Bùi Vân Khinh rũ mặt, “Em… chính là…”
cô nhóc kia, lại đang định nói dối phải không?
Đường Mặc Trầm nheo mắt chăm chú nhìn vào vẻ mặt của cô, chậm rãi mở miệng, “nói thật, anh liền tha thứ cho em.”
“Em…” Bùi Vân Khinh cắn răng, “Là do em không thích Cố Tây Phán, tiểu thư khuê các cái gì, rõ ràng chính là ngại nghèo yêu phú, giáo sư Chu Đình An của trường học em chính là bị cô ta đá, cô ta có tư cách gì mà theo đuổi anh?”
Cho nên...
Em ấy đang ghen?
Đường Mặc Trầm khóe môi cong lên, tâm tình thật tốt.
“đi vào theo anh!”
Bùi Vân Khinh theo anh đi vào phòng ngủ chính, chỉ thấy
“Nằm sấp xuống!”
Nằm sấp xuống?
“Chú nhỏ, trời còn chưa có tối đâu!”
anh kiểm tra hông của cô, cùng trời tối có quan hệ gì?
Đường Mặc Trầm nhíu mày, ánh mắt anh dừng ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn khẩn trương, đột nhiên phản ứng kịp.
Nha đầu chết tiệt kia, nghĩ là anh muốn làm gì?!
“anh kiểm tra thắt lưng của em.”
“Thắt lưng của em.”
“rõ ràng em vừa mới đỡ thắt lưng, nói đau không phải sao?”
Ách - -
Đây… là muốn vạch trần lời nói dối của mình sao?
Bùi Vân Khinh không dám giải thích, đành phải ngoan ngoãn nằm úp sấp trên giường.
Nghiêng người ngồi cạnh bên cô, Đường Mặc Trầm giơ bàn tay vạch áo của cô lên, ngón tay cẩn thận bấm vào xương hông của cô.
không có phát hiện sự khác thường, lúc đầu nghĩ là do sau huấn luyện nên thắt lưng còn chưa có khôi phục, anh lại dùng lực ấn vào cơ hông của cô.
“A, đau!”
Đường Mặc Trầm giảm bớt lục đạo, nhẹ nhàng giúp cô xoa bóp sườn thắt lưng.
“Giờ thấy thế nào?”
“Ư… tốt hơn rất nhiều… A… thật thoải mái… anh, không nghĩ rằng tay nghề xoa bóp của anh lại tốt như vậy.”
Cảm nhận được bàn tay to ấm áp của nam nhân, xoa bóp đau nhức ở thắt lưng. Bùi Vân Khinh phi thường hưởng thụ, nheo mắt lại, miệng phát ra những âm thanh hưởng thụ.
“anh, xuống dưới một chút… Đúng… Đúng… Chính là chỗ đó… Ư… thật là thoải mái…”
Chạm vào da thịt mềm mịn, trắng như tuyết của cô gái.
anh không thể kiềm chế chính mình không suy nghĩ nhiều, nhưng mà thanh âm mềm nhũn, giống như mèo cào nhẹ mơn trớn trái tim anh.
Trong lòng dâng lên một luồng khí nóng, Đường Mặc Trầm rụt tay về.
“Được rồi, chuẩn bị đi ăn cơm”
cô nằm sấp ở trên giường không chịu động, chỉ xoay xoay cái mông nhỏ, làm nũng, “Lại ấn thêm vài cái đi, anh - - “
Nha đầu chết tiệt kia, đây là đang muốn khảo nghiệm sự tự chủ của anh hay sao?
Chăm chú nhìn vào Bùi Vân Khinh đang nằm trên giường lớn ăn vạ, Đường Mặc Trầm đột nhiên sinh ra vài phần trêu đùa.
Cúi người xuống, ghé vào tai cô, anh mở miệng, “không bằng, anh mời cho em một người mát xa toàn thân?”
…
Bùi Vân Khinh thẹn thùng ôm mặt: Vừa nói là mình trêu ghẹo chú nhỏ, sao đã biến thành chú nhỏ trêu ghẹo mình rồi?