“Các bạn đi trước, mình đi toilet.”
Ý bảo các bạn học đi trước, La Gia Tuệ đi nhanh đến toilet nữ, đi đến một phòng lấy di động bấm số điện thoại của mẹ mình.
“Con là Gia Tuệ, vừa rồi con mới gặp Bùi Vân Khinh ở trong trường, ông ngoại không phải nói sẽ khôngcho người đi bão lãnh cô ta ra sao, vậy ai bảo lãnh cô ta ra vậy… Mẹ cũng không biết à, kỳ lạ thật… Buổi chiều con còn chủ trì hoạt động trong trường, con cúp trước nha về nhà nói sau.”
Bùi Vân Khinh ở phòng kế bên, nghe La Gia Tuệ gọi cho mẹ cô ta, cô liền cong khóe môi.
Cùng chơi trò phúc hắc với cô vậy hãy cho các người xem ai phúc hắc hơn!
Cách khe cửa nhìn thấy La Gia Tuệ bước ra khỏi toilet nữ, Bùi Vân Khinh cũng bước ra theo, đi thẳng đến tiệm thuốc trong trường học mua hai hộp thuốc.
một hộp là thuốc tránh thai khẩn cấp phòng ngừa ngoài ý muốn – cô cũng không ngại mình có thai con của Đường Mặc Trầm nhưng giờ không phải là lúc thích hợp.
một hộp khác là cô đặc biệt chuẩn bị cho La Gia Tuệ.
Đời trước cũng vì La Gia Tuệ đặt thuốc phiện trong túi cô làm cho Đường Mặc Trầm hiểu lầm cô và đưa cô vào trường quân đội.
Làm cho hai người xa nhau 10 năm, Bùi Vân Khinh cũng vì vậy bị hủy dung nên cô đương nhiên khôngbỏ qua cho người “chị tốt” này.
Nghĩ đến Đường Mặc Trầm trong bụng cô lại lo lắng, móc điện thoại ra bấm số điện thoại của anh.
Điện thoại reo chuông, âm thanh thư kí Ôn vang lên.
“Tiểu thư, Bộ Trưởng đang họp, không thể nghe được điện thoại, cô có chuyện gì sao?”
“Tôi chỉ là muốn hỏi Bộ Trưởng xem có uống thuốc hạ sốt chưa và có phát sốt lại không?”
“đã uống là tốt rồi.” ánh mắt Bùi Vân Khinh dừng lại cách sân thể dục không xa, cô âm thầm thở nhẹmột hơi trong lòng cô chợt nảy ra một ý. “Chờ anh ấy họp xong thì nhắc nhở Bộ trưởng xem quỹ tích di chuyển trên điện thoại.”
“Được, tôi sẽ nhắc nhở Bộ Trưởng.”
Thư kí Ôn vừa cúp điện thoại thì hội nghị của Đường Mặc Trầm vừa chấm dứt và trở lại văn phòng.
Thấy anh bước vào thư kí Ôn lập tức nói lại “Dựa theo phân phó của Ngài, cách 15 phút tôi xác định vị trí của tiểu thư ở đâu một lần, cô ấy vẫn tiếp tục ngồi ở trường mà không có rời đi.”
Con bé này coi như cũng thông minh!
Đường Mặc Trầm ngồi ở trên ghế vừa lòng gật đầu, chợt nghe thư ký Ôn nói tiếp “Chỉ là vừa mới đến nhà thuốc.”
Nhà thuốc?
Nghe được câu nói này, người đàn ông vừa mới thả lỏng liền lập tức cau mày.
“Em ấy làm sao vậy?”
Bị bệnh sao?
không thoải mái?
Hay ngày hôm nay anh đã dùng quá sức làm cô bị thương…
“Chuyện này…” Thư ký Ôn ngẩn ra “Cũng không rõ ràng lắm.”
Biết cô đi nhà thuốc nhưng anh lại không biết cô khó chịu ở chỗ nào?
Đôi mắt đen nhánh của Đường Mặc Trầm ngước lên nhuộm lạnh giá.
không khí bên trong phòng làm việc chợt giảm xuống vài độ.
Thư ký Ôn cảm nhận được sự tức giận của anh, sau lưng không khỏi phát lạnh.
“Tiểu thư mới vừa gọi điện qua, tôi nghe âm thanh của cô ấy tràn đầy sức sống, không hẳn là có đại sựgì, Ngài đừng nóng giận, tôi lập tức đi tìm hiểu.”
“Chờ một chút.” Đường Mặc Trầm gọi anh lại “Em ấy gọi điện thoại nói cái gì?”
“Tiểu thư hỏi ngài có uống thuốc hạ sốt chưa, có phát sốt hay không, còn bảo tôi nhắc ngài xem quỹ tích chuyển động trên điện thoại.”
Đường Mặc Trầm đưa tay qua, màn hình sáng lên.
trên màn hình lập tức hiện lên GPS, tượng trưng cho Bùi Vân Khinh là chấm nhỏ màu đỏ, cô ấy đang ở sân thể dục của khoa y, chuyển động nhanh chóng.
Chạy bộ?
không giống.
Chạy bộ thì chuyển động sẽ đều đặn nhịp nhàng, nhưng khi cô chạy thì lúc lên lúc xuống, đang làm cái quỷ gì đây!
…
…
Các bạn có thể đoán, cô nhóc Bùi này làm gì đây?