Edit: Miêu
Beta: Miêu, Tiểu Miêu
Bàn tay mập mạp của Bạch Phượng Đàn xẹt qua trong không trung, xé gió lao đến, muốn in dấu lên mặt đứa " cháu gái yêu quý ".
Đột nhiên Bạch Phượng Đàn nảy sinh ác độc xông đến nhưng Bùi Vân Khinh đoán được từ trước.
Vì muốn cô gái nhỏ có thể tự bảo vệ bản thân, Đường Mặc Trầm đã sớm dạy võ Judo cho cô. Hơn nữa ở trong quân đội bốn năm, ngoài học tập ra còn phải đi huấn luyện quân sự. Đánh nhau, súng ống, Bùi Vân Khinh đều đã được học cả.
Mặc dù bây giờ cho dù thân thể và khả năng so với trước kia đều kém hơi nhưng kỹ xảo vẫn có.
Ở trước mặt Đường Mặc Trầm, mình chỉ được coi là trẻ nhỏ đánh loạn nhưng ở trước mặt Bạch Phượng Đàn, cô cô vẫn có thể thành thạo phản công.
Chân phải vừa nhẹ nhàng lui về phía sau một bước, vừa vặn né được bàn tay Bạch Phượng Đàn. Trong chớp mắt, thiếu nữ dùng chân móc lấy cổ chân của đối phương. Ngay lập tức, thân thể nặng nề của Bạch Phượng Đàn té xuống sàn nhà.
Bùi Vân Khinh nhìn xuống dưới, bi ai thay sàn nhà hai giây rồi bước qua bàn chân mập mạp của đống thịt đang nằm trên đất, đi lên cầu thang.
Ở bên cạnh xem trò vui cô hai Hồ Lập Bình âm thầm cười một tiếng, vội vã chạy đến đỡ lấy cánh tay Bạch Phượng Đàn.
“Ôi, chị dâu mau đứng lên.”
Lúc này, anh họ Bùi Vân Khinh – La Gia Lập vừa thay quần áo xong xuống lầu.
“Mẹ, làm sao vậy?”
“Con nhãi đó dám lấy chân đẩy mẹ.” Bạch Phượng Đàn đứng dậy, thở hồng hộc nhìn con trai, lập tức nghiến răng nghiến lợi mở miệng “Bắt lấy đứa sấc xược này cho mẹ.”
La Gia Lập là một tên háo sắc, sớm đã thèm muốn nhan sắc xinh đẹp của em họ xinh đẹp này.
Có một lần ăn, hắn ta ăn đậu hủ Bùi Vân Khinh bị cô nghéo ở lỗ tai còn đến trước mặt ông ngoại tố cáo. Lúc ấy, La Gia Lập chỉ lấy lý do là nói giỡn hoặc mượn cớ cho qua chuyện nhưng vẫn bị ông cụ La khiển trách một trận, từ đó Bùi Vân Khinh vẫn ghi hận trong lòng tên sắc lang này.
Hiển nhiên lần này nắm lấy cơ hội, sao bỏ qua cho La Gia Lập.
Dáng người La Gia Lập cao to, Bùi Vân Khinh sợ mình bị thiệt nên không dám cùng La Gia Lập đối đầu với nhau.
Xoay mặt muốn chạy lên cầu thang nhưng không kịp, có người chặn lối đó.
Bùi Vân Khinh không sợ hãi, vội vàng hét lên.
“Ông ngoại … Ông ngoại… Cứu mạng a ông ngoại…”
“Ông ngoại vừa ăn rồi uống thuốc nên ngủ rồi. Bây giờ, dù sét đánh cũng không tỉnh đâu!”
La Gia Lập cởi áo khoác của âu phục, cười thâm hiển bước xuống bậc thang: “Ngay cả mẹ anh cũng dám đánh sao? Lần này anh họ nhất định dạy dỗ thật tốt em.”
Hóa ra là đám người này dám chắc ông ngoại sẽ không dậy nên mới huyênh hoang thế này sao!
Mắt thấy La Gia Lập đi nhanh xuống bậc thang, Bùi Vân Khinh xoay người nhìn ở dưới lầu, Bạch Phượng Đàn xắn tay áo, làm tư thế muốn bắt gà con.
Bùi Vân Khinh câu môi, hai tay nắm lấy lan can, hai chân nhẹ nhàng dứt khoát theo lan can nhảy xuống sàn nhà.
không ngờ Hồ Lập Bình đứng lên, bắt lấy tay cô “Đừng sợ cô hai sẽ giải thích mọi chuyện với mọi người cho con….”
Giải thích giùm cô?
Hồ Lập Bình hận không thể đưa chính cô vào miệng cọp!
Bùi Vân Khinh gat tay ‘cô hai thánh thiện’ ra, vòng qua sô pha theo bàn trà chạy đến cửa.
Bởi vì bị Hồ Lập Bình lãng phí thời gian nên La Gia Lập đuổi kịp từ cầu thang chạy xuống, đuổi theo.
Đẩy cửa ra, Bùi Vân Khinh bước nhanh chạy xuống cầu thang.
“Con bé chết tiệt, xem mày chạy được ở đâu!”
La Gia Lập miệng mắng chửi, tay bắt được cánh tay của em họ.
Ngay lập tức, cô xoay người đá về phía chỗ yếu của hắn.
Mũi chân vừa nâng lên, lưng căng thẳng, thân thể bay lên trời.
một giây kế tiếp, dừng trên cánh tay một người.