Edit: Miêu
Bùi Vân Khinh lúc này cũng cảm giác được chính mình không thích hợp, tim đập quá nhanh, máu như thủy triều làm sạch các mạch máu, dây thần kinh cả người đều mẫn cảm.
Nhất định là bọn chúng cho cô uống thuốc tác dụng đó!
cô dùng sức cắn một chút ở đầu lưỡi, dùng đau đớn kích thích để bảo trì sự thanh tỉnh.
Điền Sấm đạp lên nệm, nắm lấy khuôn mặt đang nóng lên của cô, Bùi Vân Khinh không trốn tránh ngược lại rất phối hợp rên rỉ một tiếng “Tôi nóng quá, thật là khó chịu, các người rốt cuộc đã cho tôi ăn cái gì?”
Điền Sấm chỉ coi cô là dược tính đã phát tán, khóe môi giơ lên nhe răng cười “Yên tâm, trong chóc lát để mấy anh em phục vụ tốt cho cô, đem băng dán cỡ ra cho cô ta biết!”
một người đàn ông đi đến, dùng kéo cắt băng dán trên người cô.
Bùi Vân Khinh lui thân đi tới, Điền Sấm như người trên hạ mặt nhìn xuống cô “Thất thần cái gì, còn không tự chính mình cởi?”
Nâng hai tay, cô chậm rãi nắm lấy đai lưng của mình đẩy ra…
“Đúng vậy, thế này mới ngoan, nếu như trước kia cô cứ ngoan ngoãn nghe lời như vậy, hiện tại làm sao tôi có thể giết người chứ!”
Bùi Vân Khinh không nói chuyện, chỉ là đem đai lưng kẹp thật chặt ở trong lòng bàn tay đem phía trênkhóa kéo mở ra, người liền không nhúc nhích dừng lại.
Điền Sấm nhìn cô dừng lại, trong mắt lên không kiên nhẫn.
“Mau cởi!”
Bùi Vân Khinh ngẩng mặt lên, ánh mắt trầm tĩnh nhìn thẳng hắn ta.
“Nếu anh dám chạm vào tôi một chút, tôi liền đem một con mắt còn lại của anh đâm mù luôn!”
“Mẹ nó!”
Điền Sấm giận dữ, đem súng nhét vào trong quần, cúi người xuống liền cởi quần áo của cô.
Nhắm ngay cơ hội lúc này, Bùi Vân Khinh mạnh mẽ nâng tay phải lên, đánh lên tay hắn.
Trong khe hở của dây lưng đinh đắn, hung hãn tiến lên đam con mắt còn lại của Điền Sấm.
“A!”
Điền Sấm đau đến nổi kêu to, hốt hoảng lui ra phía sau vài bước, lấy súng ra bóp còi
“Đồ đê tiên, tôi đánh chết cô!”
Hai mắt bị mù, liếc mắt còn đang bị đau đớn kéo đến, hắn ta làm sao nhìn rõ được, viên đạn bay loạn xạ mọi nơi, không có trúng Bùi Vân Khinh, ngược lại bắn trúng cánh tay cái tên đang đứng cạnh giường.
Bùi Vân Khinh thừa nhịp loạn lên, đoạt lấy con dao trong tay đối phương, phi thân nhảy ra cửa, bất chấp ngã trên tản đá đau đớn, cô bắt lấy con dao dùng sức đem dây trói cắt đi.
…..
…..
Khu vực diên tập hải quân, trên hạm chỉ huy.
Đường Mặc Trầm một thân quân trang, đứng ở hạm đầu, ánh mắt chuyên chú nhìn chằm chằm chiến hạm cập bến chỉnh tề trên biển.
một người sĩ quan trung niên đã chạy đến, ngừng ở bên người anh, chào theo quân lễ.
“Báo cáo bộ trưởng, diễn tập chiến hạm đã kết thúc tổng cộng có 50 thuyền chiến cùng chiến hạm xuất chiến, thuận lợi đánh trúng mục tiêu quân địch, thời gian là 2 giờ 45 phút 45 giây, so với thời gian dự kiến tiết kiệm 14 phút 15 giây. trên biển diễn tập đến đây thuận lợi chấm dứt, tổng cộng duy trì là 39 phút 18 giây.”
Đường Mặc Trầm vừa lòng gật gật đầu, hướng đối phương chào quân lễ.
“Được rồi.”
“Cảm ơn thủ trưởng động viên!”
Đối phương đáp lại, đẩy ra.
Vài vị tham dự diễn tập tầng trên đi đến trước, cười cùng anh rồi bắt tay.
“Bộ trưởng lần diễn tập chiến thuật này, quả nhiên là rất nhanh – ngoan – độc, đem đối thủ đánh cho hoa rơi nước chảy!”
“Đúng vậy, nếu như là ở trong thực chiến, thắng lợi nhất định thuộc về chúng ta!”
….
Đối với những lời nói này, Đường Mặc Trầm chỉ gật đầu nhẹ.
anh chán ghét đó là sự thừa nhận phù phiếm, càng hy vọng bọn họ nói lên ý kiến đề nghị mà khôngphải vuốt mông ngựa.
Chú ý đến đám người, sau khi nhìn thư kí Ôn Tử Khiêm, anh bước lại đây, thấp giọng nói: “Sao thế?”
“Tiểu thư nửa giờ trước đi ra khỏi khu vực nội thành, hiện tại người đang ở vùng ngoại thành hoang vắng.”
Ôn Tử Khiêm vừa dứt lời, máy tính trong tay đột nhiên sáng lên.
Đây là máy theo dõi bị phá hư!
P/s: để tui spoil tên chương sau để thấy sự thâm tình của anh n9 nhé