Edit: Miêu - CQH
Cố gắng hết sức để ngồi đạy, Bùi Vân Khinh chống đỡ cánh tay muốn ngồi dậy, lỗ tai lại nghe được tiếng bước chân ngoài cửa.
Có người đến!
Trái tim nhảy lên lo lắng, Bùi Vân Khinh vội vàng nằm quay về như cũ, kéo chăn qua đắp qua mặt liền đem lỗ tai đang lộ ra ngoài lắng nghe.
Phía sau là ai, người giúp việc đến dọn dẹp, hay quản gia?
Khóa cửa xoay nhẹ, có người đến…
Xong rồi!
Bùi Vân Khinh trong lòng kêu to.
không cần đoán, cô cũng biết chắc là Đường Mặc Trầm, phòng ngủ của anh thì người giúp việc vào cần có sự đồng ý, chỗ nào mà tùy tiện cho người khác đến đây?
Bùi Vân Khinh vội vàng nhắm mặt lại, ngày hôm qua dũng khí của cô nhờ vào tác dụng dược tính của thuốc, bây giờ thì cô sợ nhất không phải là người khác mà là Đường Mặc Trầm.
Lúc đi tay anh cầm cái khay thức ăn rồi nhẹ nhàng để trên bàn, Đường Mặc Trầm cúi người xuống, nhìn ‘Tư thế ngủ’ của cô, nhẹ giọng mở miệng.
“Vân Khinh, tỉnh đi, ăn chút gì!”
Bùi Vân Khinh vẫn không nhúc nhích.
cô đang ngủ!
Thấy cô bất động, Đường Mặc Trầm đưa tay qua, nhẹ nhàng vạch ra cái chăn mà cô đắp.
cô đã tỉnh, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào, lông mi khẽ run.
Đôi mắt đen như mực hiện lên vẻ kinh dị, Đường Mặc Trầm đứng đứng rồi rời giường.
Bùi Vân Khinh lặng lẽ đem mắt trái mở đường nhỏ, nhìn anh đi vào toilet vội vàng đem ánh mắt đóng chặt lại.
Đường Mặc Trầm đi một lát rồi quay lại.
Tầm mắt xẹt qua cô đang ‘Ngủ say’ khuôn mặt nhỏ nhắn, anh cất bước đi đến cuối giường.
Cảm giác bắp chân nhẹ một chút, lập tức Bùi Vân Khinh toàn thân tóc gáy dựng thẳng.
anh… anh kéo chăn của cô?
Gì chứ! Miêu - CQH
cô còn đang nghi ngờ, tay người đàn ông đã nắm bắp chân của cô, đem hai chân của cô tách ra.
Thùng thùng thùng….
Tim đập, nháy mắt giống như bồn chồn Bùi Vân Khinh nháy mắt hóa đá.
hiện tại trên người cô nhưng mà một chút không, anh muốn làm gì?
Ngón tay người đàn ông như có như không chạm vào da thịt, chỗ đau nhức chợt hơi hơi lạnh… Giữa không trung dâng lên mùi vị cũng thuốc mỡ.
cô rốt cuộc rõ ràng, anh giúp cô bôi thuốc.
Bùi Vân Khinh nháy mắt hối hận.
Sớm biết như vậy, cô không cần giả bộ ngủ.
Này… Đây có thể so với tỉnh dậy đối mắt anh xấu hổ hơn.
Nhưng bây giờ ‘Tỉnh lại’, chẳng phải càng lúng túng hơn sao?
Trái phải cân nhắc, cô quyết định tiếp tục giả chết.
Nhưng mà…
Nhắm mắt lại nhìn không thấy, cảm giác càng mẫn cảm hơn, không biết dược tính lui hết chưa hay là nguyên nhân khác, mỗi điểm nhỏ khi anh đụng vào đều phóng đại cảm giác chỗ ấy lên.
Cũng may người đàn ông này không tiếp tục nữa, chăn lần nữa đắp trên người cô.
Thân thể trọng tâm mền đang bị dưới, Bùi Vân Khinh khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Thuốc cũng thoa rồi, lúc này có thể anh nên đi rồi sao?
Tiếng bước chân không có càng ngày càng xa mà là càng ngày càng gần.
Giường hơi hơi lún xuống, cô cảm giác được rõ ràng anh đang ngồi xuống.
“Ngoan, đứng lên ăn một chút gì đi.”
cô đang ngủ!
Bùi Vân Khinh vẫn tiếp tục giả chết.
âm thanh người đàn ông rõ ràng vui vẻ vang lên lần nữa, âm thanh nhàn nhạt lại giống như một đạo sấm sét.
“Đừng giả bộ nữa, anh biết em đã tỉnh rồi.”
Giống như một cú đánh hung hăng đánh vào ngực, Bùi Vân Khinh thiếu chút nữa trái ti đã không còn máu.
Biết mình đã tỉnh, anh còn giúp mình thoa thuốc?
Đại phúc hắc, cô ý muốn cô khó chịu có phải hay không?
Hừ!
Mình sẽ không tỉnh!
Bên giường hơi lún xuống một chút, hơi thở quen thuộc nháy mắt quanh quẩn ở chóp mũi, cô cảm giác được rõ ràng hơi thở anh nhẹ nhàng mà ở trên mặt Bùi Vân Khinh, tiếp theo là âm thanh trầm thấp của người đàn ông.
“Cho nên… Em muốn anh hôn em đến tỉnh dậy sao?”