Gần đến buổi trưa thì trời đã nắng gắt rồi,tuy mới qua mùa xuân đôi chút thôi nhưng cái nắng này đã làm cho người ta cảm tưởng như rằng trời đã vào hè.
Những nốt mẫn đỏ trên người Yên Vi cũng đã dần biến mất,chỉ còn hơi đo đỏ,thái y nói đã có chuyển biến tích cực,chỉ cần tĩnh dưỡng là có thể khỏi trong hai ba ngày sắp tới.
Hàn Thu đang túc trực kế bên,dạo này Yên vi thường kêu Hàn Thu và Lệ Chi đang những chiếc khăn tay tinh xảo.
Mặc dù cả Hàn Thu lẫn Lệ Chi đều không biết Yên Vi có ý gì,nhưng mà lệnh của nương nương, bọn họ không dám không làm theo.
Lệ Chi từ bên ngoài bườc vào,giọng nhẹ nhàng nói:
"Nương nương,bên ngoài Thục tần và Du quý nhân đến thăm người."
"Ừm."Yên Vi đáp nhẹ một tiếng rồi nhờ Hàn Thu đỡ cô ngồi dậy.
YênVi thân mặc bộ y phục mỏng,khoác thêm áo lụa để không quá gợi cảm bước ra ngoài.
Thục tần và Du quý nhân nhanh chóng hành lễ:
"Tần thiếp xin thỉnh an hoàng hậu nương nương."
"May miễn lễ."Yên Vi cười nói.
"Trời nắng thế này mà hai muội tới đây,quả thực là nhọc lòng rồi."Yên Vi ngồi yên vị trên ghế gỗ,giọng nho nhỏ lên tiếng.
"Nương nương đừng lo cho chùng tần thiếp,
ngọc thể nương nương không khỏe,theo lẽ là chúng tần thiếp phải đến thăm."Du quý nhân lên tiếng.
"Nương nương,trước giờ người thường xuyên uống trà hoa cúc,bọn muội cũng chẳng nghe tin gì,nay là lần đầu tiên thấy người bị như vậy."
Thục tần khuôn mặc tràn đầy thắc mắc,nói một câu giống như Yến phi.
"Đến cả bổn cung còn cảm thấy lạ lùng,thật chẳng biết bản thân mình lần này bị làm sao."
Yên Vi cười khách sáo đáp lại,nhìn cách bọn họ nói,càng làm cho cô thêm tin tưởng rằng mình bị hại.
"Nương nương,không biết trong trà của người lúc đó có nhiều hoa cúc không?"Du quý nhân lên tiếng hỏi.
"Nhiều hoa cúc sao?Ta cũng không để ý lắm."
Yên Vi vận dụng tất cả trí nhớ của mình,nhưng rốt cuộc thì cô cũng không nhớ nỗi,cho nên chỉ có thể nói rằng bản thân mình không chú ý.
"Nhưng mà lí do là gì vậy?"Yên Vi mang theo đây nghi hoặc hỏi Du quý nhân,bây giờ có nhiều trà hay nhiều hoa không quan trọng.
"Ngày trước,gia đình của nô tì tần thiếp cũng mang cho nô tì một hộp trà hoa cúc.Kết quả,nô tì ấy vì quá tham lam mà cho nhiều hoa vào rồi dẫn đến bị dị ứng."Du quý nhân tường thuật lại mọi chuyện.
"À..."Yên Vi đáp nhẹ một tiếng coi như đã hiểu được toàn bộ câu chuyện.
Sau khi nói chuyện thêm một chút nữa thì Du quý nhân và Thục tần ra về.
Yên Vi nhìn hai người đã đi xa,cô mới quay qua hỏi Hàn Thu:
"Ngươi có nhớ lần đó trà của ta có nhiều hoa không?"
"Nô tì không nhớ nữa."Hàn Thu băn khoăn đáp.
Nhìn thấy Lệ Chi bước vào,Yên Vi cũng hỏi câu tương tự:
"Nương nương,nô tì vẫn còn nhớ rất rõ,lần đó trà của người có rất nhiều hoa.Nô tì lúc đó cũng hơi băn khoăn nhưng vì không biết rõ cho nên nô tì không dám nói."Lệ Chi Chi thành thật nói ra.
Nếu như Lệ Chi biết rằng lần đó nương nương sẽ bị dị ứng thì có đánh cô chết thì cô cũng sẽ không cho nương nương uống rồi.
Yên Vi nghe câu trả lời từ Lệ Chi,trong lòng cô dâng lên một nỗi băn khoăn khó có thể diễn tả thành lời.
Cô và nô tì của Du quý nhân đều bị chung một vấn đề,liệu chăng đó đã là mưu kế của Mai quý phi.
Nỗi nghi ngờ trong lòng cô càng ngày càng tăng cao.
... --------END--------...