Một tuần đã trôi qua từ ngày hôm ấy,hoàng thượng cũng không hề tới thăm cô,thậm chí là tới cả một lời thăm hỏi cũng chẳng hề xuất hiện.
Hệt như mọi chuyện quay trở về con số 0,giống như Yên Vi lúc đầu bị ghẻ lạnh vậy.
Nhiều người trong cung thầm nghĩ,chắc hẳn rằng hoàng hậu đang hẳn lo lắng như đang ngồi trên nước sôi lửa bỏng.
Nhưng trái lại,Yên Vi lại rất yên tĩnh,trải qua một tuần hoàn toàn vui vẻ và an nhàn,giống như nhân vật chính trong scandal ngoài kia không phải cô vậy.
Yên Vi kì thực cảm thấy thoải mái,dù sao cô cũng không phải là một người vì yêu người khác mà yêu tới tê tâm phế liệt,không màng sự đời, huống chi đây còn là hoàng thượng,hậu cung ba ngàn giai lệ,trăm hoa đua nở,càng khiến cho cô không quan tâm.
***
Tẩm điện
Xung quanh bốn bề im lặng trang nghiêm,bên trong thoang thoảng mùi cam tươi phát ra từ lò hơi nhỏ được đặt trong góc phòng với tác dụng tỏa hương thơm cho khắp tẩm điện.
Tiếng bút va chạm mạnh mẽ trên giấy tuyên,vài dòng đường nét tạo ra một con chữ xinh đẹp rắn rỏi.
Hoàng thượng viết xong,đặt cây bút lên giá đỡ cho ráo mực,gấp tấu chương lại để qua một bên.
Chồng tấu chương đã được hai chồng,cho thấy hoàng thượng đã phê duyệt nhiều cỡ nào,cũng cho thấy được những sơ bộ,những chỗ hở còn trong bộ máy triều đình.
Gấp tấu chương lại,định bụng lấy tiếp thêm cái khác,nhưng hoàng thượng lại chẳng còn tâm trạng mà phê duyệt nữa.
Nhắm chặt hai mắt lại,dựa vào ghế vàng với những chạm khác tinh xảo bậc nhất:
"Hoàng hậu đã tới chưa?"
Lý công công đứng bên cạnh đang sấp xếp tấu chương lại cho ngăn ngắn,chợt nghe câu hỏi của hoàng thượng,vô thức giật mình nhẹ một cái,nhưng rất nhanh đã điều chỉnh lại tâm trạng,cung kính nói:
"Dạ,hoàng hậu...hoàng hậu vẫn chưa tới ạ."
Nói xong,Lý công công liền cảm thấy không khí xung quanh thay đổi hẳn,nhưng đây đã là lần thứ mười của sự thay đổi đó,cho nên anh ta cũng không còn bỡ ngỡ nữa.
Từ sáng tới giờ,cứ phê duyệt xong hai ba tấu chương thì hoàng thượng lại hỏi rằng hoàng hậu tới chưa?
Lý công công bây giờ chỉ muốn nói với hoàng thượng rằng,nếu người muốn thì hãy đến Thanh Cát cung,đừng ngần ngại làm gì nữa,nếu cứ như vậy không được đâu.
Nhưng bản thân chỉ là con tép riu,Lý công công nào dám gan mật nói thẳng ra như vậy,chỉ dám nghĩ trong lòng mà thao thao bất tuyệt tự nói chuyện.
Hoàng thượng mở mắt ra,trong tia mắt dâng lên sự tham muốn và khó chịu không tả nổi.Đây là lần đầu tiên gặp cảm giác ấy.
Người quả thật rất muốn tới hỏi thăm hoàng hậu,cảm thấy chỉ muốn trò chuyện cùng hoàng hậu,nhưng không biết một bức tường vô hình nào đó đã ngăn cản lại.
Khiến cho hoảng thượng không có dũng khí để phá vỡ bức tường ấy,thế nên chỉ đành đợi hoàng hậu xuống nước,tới đây mà nhận lỗi về mìmh,hoàng thượng sẽ ngay lập tức tha lỗi.
Nhưng chờ từ sáng tới giờ,hoàng hậu vẫn chưa hề tới,khiến cho hoàng thượng tức không nói nên lời.
Không gian chìm vào khoảng không yên lặng,Lý công công cảm thấy khó thở muốn chết,chỉ muốn rời khỏi đây thật nhanh.
Đột nhiên,hoàng thượng đứng bật dậy,vươn vai rồi hít thở một hơi thật sâu rồi nói:
"Đi dạo một chút đi,nãy giờ trẫm ngồi cả buổi sáng,chân tay cũng đã ê ẩm hết rồi."
"Dạ,dạ."Lý công công là người thông minh,
đương nhiên hiểu ý nghĩ của chủ tử,cho nên liền dạ dạ vâng vâng.
Hoảng thượng đây là kiếm cớ ấy mà.
...--------END--------...