"Ngươi biết nhiều làm gì?Chỉ cần biết nhiêu đó là được,những người nô tì như ngươi,biết nhiều thì mai mốt sẽ phản chủ."Mai quý phi cao ngạo,cảm thấy bản thân mình khó chịu,quát là quát.
Dù sao thì,bản thân mình làm việc ác,nào có ai dám chia sẻ cho người khác biết,huống chi là trong hậu cung này,người nào cũng có thể phản chủ,nàng ta không dám không cẩn thận.
***
Buổi tối.
"Ngươi là ai?"Cung nữ thân cận của Mai quý phi lên tiếng.
"Ta là người từ phường thêu,tên là Y Phương."Y Phương giọng nói nhu mềm như nước,dè dặt lên tiếng.
"Ai cho gọi ngươi tới?"Cung nữ thân cận nhìn Y Phương một lượt từ trên xuống dưới,giọng nói đề phòng.
"Là ta,ngươi mau kêu Y Phương vào đây."Mai quý phi bên trong đã nghe loáng thoáng tiếng nói của Y Phương,liền cho gọi vào.
Y Phương đi vào bên trong,nhanh chóng hành lễ.
"Mau đứng lên."Mai quý phi ngồi trên ghế nãy giờ đang vẽ,nhìn Y Phương vào,liền đặt bút vẽ lên khay,lướt nhìn Y Phương một lượt từ trên xuống dưới.
Quả nhiên là người mà bổn cung chọn.
Y Phương là cung nữ xinh đẹp nhất trong phường thêu,dáng người thon thả,khuôn mặt trái xoan vẫn còn vẻ non nớt của cô gái hai mươi như nàng ta hồi đó,quả nhiên là lựa chọn thích hợp.
"Quả là mĩ nhân."Giọng nói Mai quý phi ám muội, lọt vào tai người khác lại dễ nghe.
"Nương nương quá khen,nô tì có đẹp như thế nào cũng không thể sánh được với vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành của nương nương."Y Phương là cô gái tuổi đôi mươi,gia cảnh nghèo khó bị đưa vào cung,từ nhỏ tới lớn đã xinh đẹp,được nhiều người khen,nhưng nay được một vị nương nương khen,tất nhiên là có ý khác,lời nói cũng khiến cho người ta vui vẻ hơn.
Y Phương đỏ mặt,nhưng vẫn khá khiêm tốn.
"Ngươi biết nhiệm vụ hôm nay của ngươi rồi chứ?"Mai quý phi cười cười,ẩn ẩn ý ý.
"Nương nương,nô tì thật sự sẽ không sao chứ?"
Y Phương lúc này mới nhớ ra vấn đề chính, giọng nói cô ta nơm nớp lo sợ.
"Tất nhiên,ngươi còn được phong làm đáp ứng. Gia đình của ngươi cũng sẽ khấm khá hơn."Mai quý phi trấn an.
"Nương nương..."Y Phương vẫn còn lo lắng,
muốn tiếp tục nói.
"Ngươi không muốn gia đình ngươi tốt hơn sao?"Mai quý phi cảm thấy thật phiền hà,cắt ngang lời của Y Phương.
"Ngươi nên nhớ,ngươi vẫn còn một người em trai và hai cô em gái."Mai quý phi đánh vào tim đen của Y Phương.
"Vâng."Lúc này Y Phương không dám nhiều lời nữa,gia đình cô ta cần cô ta,cô ta không thể không làm.
"Nhĩ Hạ,mau đưa cô ta tới phòng đi."Mai quý phi kêu cung nữ thân cận của mình.
Nhĩ Hạ đi vào bên trong,lạnh lùng nhìn Y Phương,mắt ám hiệu bảo cô ta mau đi theo.
Y Phương đi theo đằng sau Nhĩ Hạ,hai người tiếng chân đều đều trên hành lang,đi tới một gian phòng trong cung Mai quý phi.
Phòng này rất lớn,nhưng đèn đã được tắt hết, còn có mùi hương thoang thoảng của trầm gỗ khiến cho người ta dễ ngủ ngon giấc.
"Mau vào đi."Nhĩ Hạ cẩn thận đẩy cửa ra vừa đủ với người Y Phương,giọng nói thì thầm.
"Ừm..."Y Phương hít một hơi,phóng lao thì phảo theo lao,cô ta không còn đường quay đầu,liền chầm chậm,rón rén đi vào bên trong.
Trong phòng có một người nam nhân đang ngủ say với bộ long bào để bên cạnh.
Y Phương chầm chậm cởi y phục của mình ra,rón rén bước lên trên giường,nằm kế bên người nam nhân.
Nam nhân dường như cảm nhận được hơi ấm, liền quay qua ôm Y Phương.
Sau đó thì không ai biết.
... --------END--------...