Người của phủ nội vụ chạy đến báo tin cho Lăng thị vệ và Vương thị vệ.
"Đã tìm được người rồi sao?Mau đi."
Hàn Triết đang làm việc thì bỗng có hai người tiếp cận anh ta,ghìm anh ta lại.
Hàn Triết hốt hoảng nói:
"Này,hai người,hai người làm gì vậy?"
"Mau đi theo bọn ta."
"Này,này,tôi có làm gì đâu,tôi...tôi chẳng làm gì sai cả."Hàn Triết vội vã nói,quả thực anh ta không biết bản thân mình đã làm gì sai.
"Đừng có nhiều lời,bọn ta kêu ngươi đi thì mau đi đi."
Hàn Triết bị áp giải đến thận hình ti,anh ta ngồi mà cũng run sợ giống như Ngỗ Vân.
Hàn Triết ngồi im không dám động đậy.
Một lát sau Lăng thị vệ và Vương thị vệ cũng đã đến.
Hàn Triết nhìn hai người,dè dặt hỏi:
"Không biết hai vị thị vệ gọi tôi đến đây làm gì?"
"Chờ một chút,giải ông ta ra."
Hàn Triết nghe giọng lạnh như băng của hai người cũng cảm thấy run rẩy,anh ta nhìn theo hướng mà hai người,thấy một bóng dáng thân quen từ từ bước ra.
Là Ngỗ Vân.
Hàn Triết cả người cứng lại,con ngươi trố mắt nhìn Ngỗ Vân được một người dắt ra.
Anh ta sững người,cảm thấy sợ hãi vô cùng.
"Ngươi có biết người này không?"Lăng thị vệ lên tiếng.
"Không,không biết,tôi không biết ông ta."
"Hai vị thị vệ,là người này,chính cậu ta đã đi cùng cung nữ của Hòa thượng tại đến chỗ của tôi xin lá độc đó."Ngỗ Vân mặc kệ những lời của Hàn Triết,chỉ vào anh ta nói lớn.
"Ông nói tầm bậy tầm bạ,tôi không có quen biết ông.Hai vị đại nhân,tên này nói bừa đó,
hai vị đừng tin ông ta."Hàn Triết chột dạ, nhanh chóng nói hòng muốn hai người tin mình.
"Tầm bậy tầm bạ?Ta cảm thấy,người nói tầm bậy tầm bạ phải là ngươi mới đúng.Không khao cũng được,vậy thì dùng hình đi,dùng cho đến khi nào hắn chịu khai ra."
"Đi."Hai người rời đi,Ngỗ Vân được giải lại vào bên trong phòng của mình,còn Hàn Triết thì bị lôi đi dùng hình.
Một giờ trôi qua,trong thận hình ti đầy tăm tối,xung quanh có đủ dụng cụ gây tổn thương cho con người vô cùng sắc nhọn,khiến cho người khác nhìn vào là rợn tóc gáy.
Hàn Triết cả người bê bết máu,thân hình đầy vết thương,bộ đồ của anh ta cũng chẳng còn nguyên vẹn.
Hàn Triết cảm thấy đau đớn muốn chết,chỉ cảm thấy cả người anh ta đau như bị hàng nghìn con dao đâm vào,xẻ từng miếng da trên người anh ta ra.
"Đừng dùng hình nữa,tôi khai,đừng dùng nữa..."Hàn Triết thều thào nói.
"Dừng tay."Một người trưởng quản ra hiệu, tiếng lại gần anh ta.
"Nói."
"Tôi cũng chỉ là theo lệnh của Hòa thượng tại, dù Hòa thượng tại chỉ là một chức vị thấp, nhưng tôi là nô tài làm ở chỗ cuốc đất,thân phận thấp hèn,tôi nào không dám nghe?Hòa thượng tại cử người cung nữ thân cận của người đi chung với tôi đến chỗ của Ngỗ Vân.
Cô ta chỉ đi cùng tôi có một lần,không thuyết phục được Ngỗ Vân,lần sau đi thì chỉ có mình tôi."Hàn Triết thều thào,gắng gượng kể lại đầu đuôi sự việc.
"Không được ngất,nói tiếp."
Nữ trưởng quản sai người hất nước vào Hàn Triết,để giữ cho anh ta luôn tỉnh táo.
"Rồi cũng thuyết phục được,tôi đưa lá vào lại trong cung,mang đến theo lời chỉ thị của cung nữ Hòa thượng tại,đưa đến cho một vị thái y, hình như là Lưu thái y."
"Được rồi,thả anh ta ra."Nữ trưởng quản cãm thấy thông tin tới đây là đủ,cô ta liền cho người thả Hàn Triết ra,mang anh ta đến chỗ khám dành cho cung nhân,còn bản thân đi ra báo lại tình hình với hai người.
...--------END--------...