Hòa thượng tại chưa kịp về tới cung,đã nhìn thấy Lý công công đi tới,cô ta hồi phục lại thần trí của mình,nở một nụ cười mỉm,hỏi:
"Lý công công tìm ta sao?"
"Đúng vậy,nô tài tới tìm nương nương."Lý công công gật đầu.
"Hoàng thượng tìm tới ta?"Lý công công là người thân cận của hoàng thượng,vậy chắc là hoàng thượng muốn tìm cô.
"Hoàng thượng quả thực là muốn tìm nương nương,nương nương hãy đi theo nô tài."Lý công công vẫn nở một nụ cười thân thiện,bên trong lại là sự khinh bỉ.
Hòa thượng tại có lẽ chẳng thể nào ngờ được rằng hoàng thượng tìm cô ta sẽ là một điều cực kì tồi tệ.
Hòa thượng tại cảm thấy rất vui mừng,hoàng thượng chắc hẳn là muốn nói chuyện với cô ta,đúng là một cơ hội tốt để hoàng thượng càng thêm chú ý tới cô ta.
Hòa thượng tại vui vẻ đi theo Lý công công, trong đầu còn tưởng tượng vài câu và chủ đề để cùng hoàng thượng trò chuyện.
Đến tẩm điện,Hòa thượng tại bước vào bên trong,giọng cô ta nhẹ nhàng:
"Tần thiếp xin thỉnh an hoàng thượng."
"Miễn lễ."Giọng hoàng thượng lạnh lẽo đến cực điểm.
"Hoàng thượng gọi tần thiếp có việc gì vậy ạ?"
"Cho người vào."Hoàng thượng không đáp lời mà chỉ nói với Lý công công.
Hòa thượng tại có chút khó hiểu,nhưng lát sau,sắc mặt hồng hào của Y Phương bỗng trở nên xanh xao.
Người được đưa vào lại là Lưu thái y.
Y Phương hai mắt đầy vẻ sợ hãi,giọng nói có chút run rẩy,không dám nhìn vào Lưu thái y:
"Hoàng thượng,người bị bệnh sao?"
"Ngươi biết ý của trẫm là gì."Hoàng thượng liếc nhìn Y Phương một cái,rồi quay trở lại với công việc trước mắt.
"Tần thiếp thực sự không hiểu ý của người..." Giọng nói có chút đứt quãng,Y Phương cảm thấy mình hít thở không còn thông.
"Thực sự không hiểu?Vậy để trẫm giải thích cặn kẽ cho ngươi."Hoàng thượng cười khẩy.
"Ngươi còn nhớ lại vụ tiệc trà của hoàng hậu nương nương chứ?"
"Dạ nhớ."
"Vậy hôm nay trẫm muốn hỏi lại một lần nữa, chuyện đó có phải là do hoàng hậu làm không?"
"Hoàng thượng,mọi chuyện cũng đã rõ,sao người lại nhắc lại chuyện này?"Y Phương sắc mặt nhợt nhạt,không muốn trả lời mà cố gắng chuyển chủ đề.
"Trẫm thích hỏi lúc nào là quyền của trẫm, ngươi chỉ việc trả lời."Xưng hô cũng không dùng từ "nàng",càng khiến cho Y Phương bất an hơn.
Truyện đề cử: Lâm Tổng, Chúng Ta Là Gì Của Nhau?
"Là hoàng hậu nương nương làm."Y Phương cắn răng trả lời câu hỏi của người,một mực là do Yên Vi làm.
"Bộp!"Hoàng thượng đập bàn một cái mạnh, lớn giọng nói.
"Chuyện đã tới đây rồi mà ngươi còn như vậy sao?Trẫm đã cho người đi điều tra mọi chuyện rồi,ngươi cũng gan lớn lắm,dám làm ra loại chuyện đáng khinh như thế."
"Hoàng thượng,tần thiếp thực sự không biết, tần thiếp không có làm,tính mạng của tần thiếp đã ở cửa tử lúc đó,người có thể nghe thái y nói cơ mà."Y Phương ngay lập tức quỳ xuống,nhanh chóng ngụy biện cho bản thân.
"Còn xảo trá không nhận lỗi,vậy được,Lưu thái y,ngươi mau nói cho trẫm nghe,là ai nhờ ngươi sắc thuốc độc đó."
"Bẩm hoàng thượng,là do Hòa thượng tại yêu cầu nhi thần sắc thuốc,là cung nữ thân cận của Hòa thượng tại đưa lá cho nhi thần,còn nói rõ liều lượng sắc thuốc."Lưu thái y chỉ vào cung nữ bên cạnh Y Phương,nhanh chóng nói không sót một chữ.
"Hoàng thượng,Lưu thái y là đang nói dối, người đừng tin ông ta."Y Phương phản bác, mong hoàng thượng sẽ tin lời nói của cô ta.
"Nương nương,nhi thần vẫn còn giữ túi vàng mà người đưa cho nhi thần."Lưu thái y không muốn bị luyên lụy nữa,ông ta lấy từ trong áo ra một túi nhỏ,chứa khoảng bốn thỏi vàng đưa ra.
Y Phương ngồi sụp xuống,không biết nói gì hơn.
... --------END--------...