Hoàng Phủ Ngạn Tước đi tới trước mặt cô buồn cười mà nhìn tới tiểu Oa nhi này, xem ra chí ít bóng dáng cao lớn của anh cũng khiến cô sợ hãi.
Anh duỗi tay ra hướng về phía cô khiến cô càng thêm khủng hoảng.
“Này, anh! —— Anh thực sự muốn đánh tôi sao? Tôi chỉ là một ‘Kiều tiểu’ nhỏ bé anh không thể.” Sắc mặt Liên Kiêu nhanh chóng biến đổi như diễ kịch khuôn mặt suy sụp âm thanh nhỏ thanh thanh đáng yêu.
Bộ dáng này của cô khiến ánh nhìn của Hoàng Phủ Ngạn Tước nhẹ đi một chút.
“Tiểu Kiều? Cô muốn nói bản thân mình nhỏ bé xinh đẹp?”
Nhắc tới mới nhớ sau khi nói câu thứ hai, anh đã xem trên tư liệu tất cả các vấn đề liên quan đến cô, Trung văn cô không được thông thạo cho lắm, cũng không hiểu hết được nghĩa của nó.
“Nhỏ xinh? Cái từ kia không phải đọc là Kiều sao?” Liên Kiều dùng sức lắc lắc đầu nghĩ cái từ này —— dường như hai chữ này rất giống nhau đây.
Hoàng Phủ Ngạn Tước nbuoons cười lắc đầu, anh kéo nhẹ cô ra khỏi đàn Piano, sau đó tự tay nhấn xuống âm thanh trầm bổng vang lên.
“Tôi chỉ là có lòng tốt tới chỉ cho cô làm sao để đàn xong bản này!”
Có trời mới biết anh đang bị kích thích cái gì, thậm chí nhàn hạ tao nhã như anh bỗng dưng nổi thiện tâm với nha đầu xấu xa này. Tuy rằng cô từ đầu tới cuối cũng không có nhận ra anh chính là vị hôn thê trong truyền thuyết của cô.
“Àh?” Liên Kiều nghe vậy toàn bộ khuôn mặt đều tỏa sáng “Anh đàn Piano? Thực sao?”
Cô hưng phấn như phát hiện ra một đại lục mới ghé vào lỗ tai kêu lênNhưng chỉ trong nháy mắt khuôn măt cô lần thứ hai chìm xuống.
“Anh gạt người!”
Tiểu nha đầu này bộ mặt chuyển sắc rất mau.
Hoàng Phủ Ngạn Tước lắc đầu cười khổ, ý tốt của mình như thế lại bị cô bẻ cong mất ý ngĩa của nó. Một màn này may mắn không có người khác trông thấy, không thì tôn nghiêm của anh cũng không biết bị vứt xó nào.
Anh không có nói cái gì nữa chỉ ý bảo cô ngồi bên cạnh mình. Sau đó xắn hai ống tay áo sơ mi lên, ngón tay nhẹ lướt qua các phím đàn.
Giai điệu lưu loát hoàn mĩ 《 ảo tưởng ngẫu hứng khúc 》 giống như thiên sứ phiêu dật bay lượn trong không khí.Hiện lên một đôi tay trắng noãn dang rộng giống như muốn bay lượn. Thì ra những âm phù vốn buồn tẻ này có thể tạo ra những rung động ngất ngây như thế. Đến tâm can phập phồng thoải mái thưởng thức giai điệu này cũng trở nên dung mãnh, Trời biển mênh mông, ào ào như thác đổ.
Liên Kiều hoàn toàn bị kinh sợ cái miệng nhỏ nhắn cũng vì khiếp sợ mà há to đến nỗi muốn vưa một quả trứng. Dôi mắt khó tin nhìn về phía đôi tay đang nhẹ lướt trên đàn Piano, cô cho rằng anh không thể hoàn thành nổi bản đàn này, hình phạt cũng chỉ ngẫu nhiên đưa ra cho cô mà thôi. Nhưng không ngờ kết quả thực thần kì.
Khúc Piano xúc động êm ái tới tâm hồn cô, lúc này Liên Kiều như thấy chính mình đang đung đưa theo giai điệu của nó. Khối tạp âm này khiến bạn suy nghĩ không ngừng nhiệt huyết đang sôi trào hồn phách cũng lơ lửng.
Liên Kiều vẻ mặt sùng bái mà nghiêng đầu nhìn Hoàng Phủ Ngạn Tước ánh mắt đều mang vẻ rạng rỡ lấp lánh.
Khúc nhạc khó như vậy như thế nào mà anh ta đàn dễ dàng tới vậy? Còn có —— một người đàn ông lại có thể tao nhã đến vậy, nhìn hành động giờ phút này của anh giống như một vị Vương tử quả không sai.
Mãi tới bây giờ cô mới nhìn rõ được dung mạo của người đàn ông này —— thì ra khi anh tháo kính mắt xuống lại là một người có sức quyến rũ thế này.
Khuôn mặt sắc xảo, hình dáng hoàn mĩ tuấn dật kia làm người ta mê muội. gương mặt anh tuấn nhìn nghiêng thực sự là không chê vào đâu được, tò mò thêm một chút trên gương mặt ấy lộ ra ánh mắt sắc lạnh loại khí chất này chính là uy nghiêm, còn cái mũi thẳng cương nghị khiến người ta thấy anh rất cơ trí.
Người đàn ông này —— thật sự là rất hoàn mỹ
Liên Kiều quả thực là nhìn tới mức ngây ngốc mất rồi! Nhất là theo từng cử chỉ giơ tay nhấc chân tản ra hơi thở đàn ông khiến người ta an tâm.
Liền Kiều hai tay chống cằm nghẹo đầu sang một bên, mắt tím nhìn chằm chằm vào gương mặt tuấn mĩ đến phụ nữ cũng phải ghen tị kia.
Sauk hi kết thúc bản nhạc Hoàng Phủ Ngạn Tước buông ống tay áo xuống. Vẻ mặt buốn cười mà nhìn lại đôi mắt đang khiếp sợ kia, khóe môi khẽ nhếch lên.
“Nha đầu như thế nào?”
Liên Kiều hơi nhíu mày dường như muốn suy nghĩ gì đó, sau đó rốt cục mắt cô cũng sáng lên, kéo tay anh nói:
“Tôi nghĩ —— Anh nhất định là Piano sư đúng không?”
Hoàng Phủ Ngạn Tước không trả lời câu hỏi của cô mà hỏi ngược lại: “Vì sao lại nói vậy?”
Piano sư? Lần đầu tiên anh thấy có người nói anh như vậy, từ nhỏ đến lớn được nghe nhiều nhất là Đại thiếu gia, Hoàng Phủ thiếu gia, Hoàng Phủ tiên sinh, tổng giám đốc, danh xưng này lại làm anh quá đỗi ngạc nhiên.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!