Vệ Diễn quỳ kể xong chuyện.
Quá trình giống như Tần Bồng phỏng đoán. Vào ngày thứ hai cung biến thì hắn nhận được thư trong nhà gửi, nói chuyện Vệ lão thái quân bệnh nặng và Tần Minh đăng cơ nhưng chưa từng đề cập chuyện Tần Thư Hoài mang theo binh lính bao vây Hoàng Thành, chiếu theo lời nói của hắn thì…
“Nếu như đệ biết hắn mang theo năm ngàn binh mã đợi ở trong Hoàng Thành, đánh chết đệ cũng không tới! Đệ cũng không phải là đồ ngốc…”
Tần Bồng từ từ nhắm hai mắt lại, bây giờ có lẽ là Tần Thư Hoài không dám động thủ. Nhưng một ngày binh lính của hắn không rời khỏi Tuyên Kinh, vậy thì là một ngày Vệ Diễn sẽ không thể lộ diện, nói không chừng sẽ có nguy hiểm gì đó.
Sau khi nghĩ ngợi, Tần Bồng nói: “Trước hết ngươi trốn ở trong phòng này đừng lộ diện, ẩn náu đi.”
Căn cứ vào bản lĩnh của Tần Thư Hoài, có lẽ Vệ phủ cũng có cọc ngầm của Tần Thư Hoài, bây giờ đã muốn giấu Vệ Diễn đương nhiên là phải giấu đến kín kẽ. Vệ Diễn có chút xấu hổ, cúi đầu nói: “Nếu không đệ đi phòng của nãi nãi…”
“Lão nhân gia đang bệnh.” Tần Bồng liếc mắt nhìn hắn một cái, lạnh nhạt nói: “Thời gian kế tiếp cũng đừng chạy loạn, cứ như vậy đi, ta bảo người múc nước đến cho ngươi tắm rửa.”
“Được.”
Vệ Diễn gật gật đầu. Tần Bồng đứng dậy để đi, thấy hắn vẫn còn quỳ, nhíu mày nói: “Còn quỳ làm cái gì? Mau trốn đi!”
“Được rồi!”
Vệ Diễn lập tức chống người đứng lên, đi về phía trong gian phòng hắn vừa trốn rồi trốn vào đấy. Tần Bồng bảo Xuân Tố và Thu Tố xách nước đến đây. Hai người có phần không hiểu nói: “Không phải chủ tử vừa tắm rửa rồi sao?”
“Các ngươi nhiều lời như vậy từ lúc nào?”
Giọng điệu của Tần Bồng nhàn nhạt, hai người Xuân Tố và Thu Tố lại cảm thấy có một loại cảm giác áp bách vô hình đè ép, vội vàng ra ngoài múc nước. Sau khi xách nước xong, Tần Bồng lấy từ trong tủ quần áo ra quần áo của Vệ Dương ném cho Vệ Diễn. Vệ Diễn đi tắm rửa sạch sẽ, sau khi mặc quần áo rồi ra ngoài, hắn lau tóc nói: “Đã nhiều năm như vậy, tẩu tử vẫn còn giữ quần áo của đại ca ư?”
“Ừm.” Tần Bồng đáp một tiếng. Dưới ánh nến, khuôn mặt Tần Bồng thanh tú, màu da trắng nõn, dáng vẻ bình thản kia khiến trong lòng Vệ Diễn bỗng nhiên thắt lại.
Đột nhiên hắn nhớ ra, nữ nhân này đã trông coi cái bài vị kia tận mười năm.
Trong lòng của hắn không thể nói là tâm tình gì, có phần hâm mộ Vệ Dương, lại có phần thương hại nữ nhân này. Sau khi suy nghĩ hồi lâu, hắn thở dài, nói với Tần Bồng: “Tẩu tử, thật ra thì đại ca đã chết rất nhiều năm rồi, Vệ gia chúng ta cũng không phải gia đình bảo thủ gì…”
“Trong triều, người ủng hộ tiên đế là ai?”
Tần Bồng ngắt lời hắn. Vệ Diễn không ngờ Tần Bồng há miệng sẽ hỏi tới cái vấn đề lạnh băng này, thần trí hoảng hốt một lát, mới phản ứng được: “Tẩu là muốn hỏi ai có thể dồn ép Tần Thư Hoài?”
“Ừm.” Tần Bồng gật gật đầu: “Binh lính của hắn vẫn luôn ở tại Tuyên Kinh từ đầu đến cuối quá mức nguy hiểm, phải sớm rời đi một chút mới được.”
Vệ Diễn tỏ vẻ tán thành, sau khi suy nghĩ một lúc, nói ra một cái tên: “Trương Anh.”
“Trương Anh?”
“Đúng.” Vệ Diễn gật đầu nói: “Đại học sĩ Văn Uyên các, lãnh tụ thanh lưu. Lúc trước hắn cũng là con cháu quan lại, phụ thân là trung thừa Nhâm Ngự sử, bởi vì thẳng thắn nên bị Tĩnh Đế cho ra pháp đình chém giết. Cho nên hắn đối với Tĩnh Đế vẫn luôn hận thấu xương. Hắn là người rất có tài năng, ở dân gian có danh vọng rất cao, tiên đế rất coi trọng hắn, nhiều lần đảm nhiệm chức vị quan chủ thẩm khoa cử, môn sinh trải rộng triều chính.”
“Ta biết rồi.” Tần Bồng đứng dậy, chỉ vào ngăn tủ nói với Vệ Diễn: “Bên trong có chăn mền, phòng trong có giường nhỏ, ngày mai ta đi tìm Trương Anh.”
“Đợi đã…” Vệ Diễn do dự nói: “Tẩu đừng đi thì hơn.”
“Hả?” Tần Bồng có phần mê muội, trừng mắt nhìn.
Vệ Diễn nói: “Hắn… Không quá coi trọng nữ nhân.”
Nghe thấy lời này, Tần Bồng thừ người ra một lát, sau đó hiểu rõ ý của Vệ Diễn, cười nhạo ra tiếng nói: “Lão già cổ hủ.”
Sau khi nói xong, nàng liền im lặng, đối với loại kỳ thị giới tính trời sinh này, dường như nàng không có biện pháp thật.
Sáng sớm ngày thứ hai, Tần Bồng thức dậy, nàng quyết định, mặc dù Trương Anh thì không thể tìm, nhưng học trò của Trương Anh có lẽ vẫn có thể đi. Trong lòng nàng đã liệt kê ra một phần danh sách, dự định đi tìm những người kia nói một chút, lại thông qua những người kia thuyết phục Trương Anh.
Kết quả vừa mới rửa mặt xong, trong cung đã truyền đến tin tức nói là Lý Thục bảo nàng tiến cung.
Vị mẫu thân từ trên trời rơi xuống này từ trước đến nay là vô sự không đăng điện tam bảo. Tần Bồng đang dùng bữa sáng, nhẹ gật đầu sau đó nhân tiện nói: “Vậy đi thôi.”
Sau khi nói xong, Tần Bồng liền vào trong cung. Vừa đến trong cung, Lý Thục đã sốt ruột đi lên đón, cầm tay Tần Bồng nói: “Bồng Bồng, Tần Thư Hoài hôm nay muốn đến, vậy phải làm sao bây giờ?!”
“Hắn đến thì đến, người sợ cái gì?” Sắc mặt Tần Bồng không đổi, ngồi vào một bên, thị nữ châm trà cho nàng. Lý Thục nhìn thấy bộ dạng của nàng thì lo lắng, giậm chân nói: “Sao con không hiểu chuyện thế? Tần Thư Hoài đến thì có thể có chuyện tốt sao?! Con nói xem có phải hắn muốn giết ta hay không…”
“Người suy nghĩ nhiều quá rồi.” Tần Bồng nâng chén trà lên, nghĩ nghĩ, cảm thấy bây giờ Tần Thư Hoài đến tìm Lý Thục tất nhiên là vì chuyện Nhiếp Chính Vương. Nàng nhấp một ngụm trà, giương mắt nói: “Lần trước con nói với người, chuyện để người sắc phong con là Trấn Quốc trưởng công chúa, người còn nhớ?”
Lý Thục ngẩn ngơ, lúc này mới nhớ tới, gật đầu nói: “Nhớ.”
“Vậy là đủ rồi.” Tần Bồng gật gật đầu: “Nhớ kỹ thì tốt, lần này hắn đến đây tất nhiên là vì chuyện này, người cũng đừng hoảng, đến thì đến, cũng không có gì phải sợ. Người cứ làm dựa theo lời con nói, thực sự không được thì người không nói lời nào là được rồi.”
Trong lúc nói chuyện, Tần Thư Hoài đã tới. Thái giám tiến vào thông báo, Tần Bồng đưa tay lên nói: “Để hắn vào đi.”
Nói xong, Tần Bồng đưa tay chỉ vào chỗ ngồi cao nhất: “Mẫu thân ngồi đi.”
Sau khi hai người vào chỗ, Tần Thư Hoài đi tới. Hôm nay hắn vẫn mặc một thân hoa bào màu đen như cũ, trên góc áo thêu tiên hạc vỗ cánh muốn bay đi, bên ngoài khoác áo da chồn màu trắng, khiến cả người hắn mang theo vài phần tiên khí.
Sau khi hắn bước vào thì hành lễ với hai người, Tần Bồng cũng rất cho hắn mặt mũi mà hành lễ trở lại. Sau đó Lý Thục nơm nớp lo sợ kêu Tần Thư Hoài ngồi xuống. Sau khi Tần Thư Hoài vào chỗ, ngẩng đầu nhìn Tần Bồng một chút, lại nói với Lý Thục: “Hôm nay thần đến là thương lượng với Thái Hậu một chút công việc sau khi Bệ Hạ đăng cơ, công chúa ở đây sợ là không quá thích hợp.”
“Không sao.” Tần Bồng cười tủm tỉm nói: “Có một số chủ ý, mẫu thân sợ là không quen làm chủ, muốn ta ở bên cạnh. Đều là người trong nhà, vương gia không cần ngăn cách như thế.”
Tần Thư Hoài hiểu rõ ý tứ của Tần Bồng. Lời này của Tần Bồng rõ ràng người làm chủ nơi này là nàng, hắn khăng khăng muốn nàng đi, sợ là cũng không thảo luận ra hiệu quả gì được.
Thế là Tần Thư Hoài gật đầu nói thẳng: “Bệ hạ bây giờ tuổi nhỏ, sợ là cần mấy vị phụ giúp người triều chính, không biết trong lòng nương nương có nhân tuyển chưa?”
Nghe lời này, Lý Thục và Tần Bồng liếc nhau. Tần Bồng không để lại dấu vết chuyển ánh mắt đi, Lý Thục nghiêm mặt nói: “Chuyện này, không biết Hoài An vương là có suy nghĩ gì?”
“Thần nghĩ, hoàng tử tuổi nhỏ, chuyện phụ chính vẫn cần người thân cận, lúc này mới có thể tận tâm tận lực phụ tá bệ hạ được.”
Người thân cận?
Đó chính là thân thích.
Tần Bồng ở bên cạnh nghe, không lên tiếng mà gõ tay vịn, cơ thể không tự chủ nghiêng qua, hơi dựa vào trên tay vịn.
Tần Thư Hoài nói chuyện, không nhịn được liếc mắt liếc nhìn. Động tác nhỏ thế này, Tần Thư Hoài chỉ thấy qua ở trên người một người chính là Triệu Bồng. Bỗng nhiên nhìn thấy Tần Bồng cũng có động tác thế này, suy nghĩ của hắn không khỏi dừng lại một chút. Còn Lý Thục ở bên cạnh nghe thấy lời của Tần Thư Hoài, gật đầu nói: “Vương gia nói đúng lắm, đúng là nên tìm người thân thiết gần gũi phụ tá mới tốt.”
Tần Thư Hoài thu hồi suy nghĩ của mình, hướng ánh mắt về trên người Lý Thục, tiếp tục nói: “Nếu là phụ chính, đương nhiên là phải có năng lực, tốt nhất là biết rõ chính sự triều đình, có địa vị nhất định trên triều đình, áp chế được triều thần, làm việc phải đúng sự thật, như vậy mới tốt.”
Họ hàng gần có năng lực có địa vị, căn bản chẳng khác nào Tần Thư Hoài.
Tần Bồng nghe thấy lời của Tần Thư Hoài, khóe miệng mang theo ý cười, cảm thấy nhiều năm không gặp, Tần Thư Hoài mặt càng lớn càng dày thêm.
Lý Thục mặc dù ngốc, nhưng cũng lăn lộn trong cung nhiều năm, nghe dược lời của Tần Thư Hoài, cũng hiểu rõ ý tứ của hắn, bà ta chuyển ánh mắt rơi xuống trên người Tần Bồng, xin giúp đỡ nói: “Bồng Nhi con xem…”
“Vương gia nói rất có đạo lý.” Tần Bồng cười tiếp lời, dịu dàng nói: “Vậy vương gia cảm thấy, ai tương đối phù hợp đây? Ta và mẫu thân cũng không quen thuộc đại thần trong triều, không bằng vương gia tiến cử vài người?”
Tần Thư Hoài không nói, hắn giương mắt nhìn Tần Bồng một chút, ánh mắt bình tĩnh nói: “Thần cả gan, xin hỏi công chúa cảm thấy bản vương như thế nào?”
Tần Bồng: “…”
Thế mà khách sáo cũng không khách sáo một tí nào, trực tiếp như vậy?
Nàng vốn cho rằng, Tần Thư Hoài còn muốn từ chối một chút, vòng vo với nàng. Không nghĩ tới hắn nói thẳng như thế, đã vậy Tần Bồng cũng không khách khí nữa.
Nàng nói thẳng: “Vương gia đương nhiên là nhân tuyển tuyệt hảo, nhưng đã là phụ chính, hiển nhiên không thể một nhà độc quyền, trong triều có vương gia quản lý nhưng cũng nên có người cân bằng giám sát, vương gia nói thế có đúng không?”
“Công chúa là không yên lòng bản vương?”
“Đúng.” Tần Bồng cười tủm tỉm mở miệng, không nhượng bộ một bước nào, Tần Thư Hoài đã trực tiếp mở miệng muốn cái vị trí này thì nàng cũng không có gì che dấu, nói thẳng: “Vương gia đặt thử vào vị trí này của ta mà ngẫm lại xem, có thể yên tâm sao?”
Nói xong, Tần Bồng dựa vào trên ghế, quan sát hắn nói: “Vương gia thân là con trai độc nhất của Tĩnh Đế, huyết mạch thiên gia đường đường chính chính, lại nắm quyền lớn, điều này khiến bản cung yên tâm thế nào được?”
“Công chúa đều đã thấy rõ ràng.” Sắc mặt Tần Thư Hoài không thay đổi, nhàn nhạt nói: “Vậy công chúa còn tưởng rằng là ta tới thương lượng với các người sao?”
“Đương nhiên không phải là ngài đến thương lượng với chúng ta.” Tần Bồng nhíu mày: “Thế nhưng mà, ngài cho rằng ta lại là đang thương lượng với ngài sao?”
Tần Thư Hoài không nói gì, hắn nhìn Tần Bồng, ra hiệu Tần Bồng nói tiếp. Tần Bồng nhấp một ngụm trà, quay đầu đặt chén trà xuống, dáng vẻ nói chuyện nhà, chậm rãi mở miệng: “Bây giờ vương gia không có cách nào đăng cơ, nếu là có biện pháp thì đã sớm chém chúng ta cô nhi quả mẫu chúng ta rồi, còn thương lượng với chúng ta lấy vị trí đại thần phụ chính làm gì? Ta cũng nói rõ luôn đi, vương gia, nếu như mẫu nữ chúng ta không có cách nào giám sát vương gia, ai biết có phải vương gia nắm chặt Minh Nhi làm một con rối hay không, qua hai năm thì giết đi? Nếu như nhất định phải chết, chết sớm chết muộn, không bằng hiện tại chết một cách thống khoái.”
Tần Thư Hoài nghe được lời của Tần Bồng, giương mắt nhìn về phía nàng: “Công chúa đối với chuyện ta không dám giết công chúa dường như vô cùng có lòng tin.”
“Đúng vậy đấy.” Tần Bồng híp mắt cười mở miệng: “Dù sao, ta là Đại phu nhân Vệ gia mà.”
Nghe lời này, Tần Thư Hoài vẫn rất bình tĩnh như cũ.
Lời nói của Tần Bồng đều nói đến điểm quan trọng, thật sự là hắn không thể động vào nàng, cũng quả thực là cố kỵ Vệ gia. Nếu như người khác nghe được lời của Tần Bồng, sợ là sẽ bị chọc giận mà cá chết lưới rách, nhưng Tần Thư Hoài không phải là người như thế.
Sự nhận biết của hắn đối với cảm xúc quá trì độn, cũng quá tỉnh táo. Đến mức gần như hắn không tức giận, lúc ra quyết định rất khó bị cảm xúc chi phối.
Hắn nghe được lời của Tần Bồng, im lặng suy nghĩ một hồi.
Bây giờ nhìn tư thế của Tần Bồng, không nhè ra thì nàng chắc chắn sẽ không buông tha vị trí đại thần phụ chính, nhưng Tần Bồng đến phụ chính có thể ảnh hưởng bao nhiêu đến triều cục này chứ?
Triều đình này sẽ không dễ dàng tha thứ chuyện Tần Thư Hoài một người độc tài quyền lực, Tần Bồng không làm cũng sẽ có những người khác đến làm, nếu như là loại chính khách từng trải như Vệ Diễn hay là Trương Anh, vậy còn không bằng để người như Tần Bồng làm vị trí này càng dễ đối phó hơn.
Thế là sau khi Tần Thư Hoài trầm mặc một hồi, chậm rãi nói: “Công chúa muốn thế nào?”
“Ta là trưởng tỷ của bệ hạ, bệ hạ tuổi nhỏ, ta đương nhiên là muốn thượng triều phụ chính. Xưa nay ấu đế do mẫu thân buông rèm chấp chính, mẫu thân của ta là Thục mỹ nhân cơ thể mang bệnh nhẹ, vậy do ta làm thay thôi?”
“Chờ…” Lý Thục nghe thấy lời này, lập tức muốn mở miệng. Tần Bồng lặng lẽ đảo mắt qua, thấp giọng nói: “Mẫu thân!”
Lý Thục bị Tần Bồng hù sợ, bà ta chưa bao giờ thấy qua ánh mắt dọa người như thế trong mắt nữ nhi. Cũng không phải là hung ác, chỉ là một loại cảm giác áp bách không thể nói rõ được, khiến bà ta không nhịn được phải im lặng.
Trực giác của bà ta cảm thấy, nếu như bà ta không nén nổi lên tiếng, Tần Bồng có thể sẽ làm những chuyện… Chuyện mà bà ta không cách nào tưởng tượng nổi.
Tần Thư Hoài nhìn hai người tác động qua lại lẫn nhau, ánh mắt nhìn về phía Lý Thục: “Nương nương, rốt cuộc là ai chấp chính?”
“Thì… Tứ công chúa đi…”
Lý Thục cúi đầu, có chút không cam lòng. Tần Thư Hoài gật đầu: “Có thể.”
“Đã muốn thượng triều, tự nhiên phải có cái tên cái tuổi.” Tần Bồng giống như cười mà không phải cười: “Hoài An vương cảm thấy, cái phong hào Trấn Quốc trưởng công chúa này, bản cung nên được hay không nên được?”
Trấn Quốc trưởng công chúa, cái này không chỉ là một cái phong hào, còn là một địa vị.
Chính nhất phẩm, có thể mở phủ quân, can thiệp triều chính, là một địa vị tồn tại tương tự với cơ quan giám sát Hoàng gia.
Trấn quốc trưởng công chúa rất ít khi sắc lập, gần trăm năm nay cũng chỉ có Bắc Yên đã sắc phong một vị Triệu Bồng —— còn là vào sau khi nàng chết đi, do đệ đệ của nàng – Triệu Ngọc truy phong.
Mà bây giờ Tần Bồng đang còn sống muốn cái vị trí này, thứ nàng muốn không phải là xưng hào mà là quyền lực.
Nghe được yêu cầu này, Tần Thư Hoài không nhịn được mà nở nụ cười.
Một nụ cười kia như nắng xuân ấm hóa tan ngàn dặm băng tuyết, khiến cho người ta không thể dời nổi ánh mắt.
Tất cả mọi người bị hắn cười làm cho ngây người, mà hắn nhìn Tần Bồng, trong lòng lại cảm thấy một mảnh mềm mại.
Trên thế gian này thế mà còn có một người giống hệt như vậy.
Kêu tên của nàng, có tính cách của nàng, còn muốn lấy vị trí giống như nàng.
Thật sự là cực kỳ thú vị.