Tình yêu nếu có anh sẽ sinh sôi 15.
Tối ngày 29 tháng 9 năm 2023, trời vẫn đang mưa.
Gần tối, Nhiếp Diệc nhớ lại lần đầu tiên hẹn hò với Nhiếp Phi Phi là ngày mùng 2 tháng 10 năm 2017, đã qua sáu năm. Hồi ức về sáu năm trước đột nhiên ùa về, có lẽ là do buổi chiều trở về đụng phải Từ Ly Phỉ ở khúc hành lang quanh co kia.
Cũng phải đến mười ngày hắn không đến thăm cô, mười ngày trước hắn đi đảo Trường Minh đón cô chỉ nói: “Ngày mai chúng ta chuyển viện.” Nhưng hắn cũng không có nói cho cô biết, nơi bênh viện chữa trị cho cô thật ra chính là của nhà hắn cả. Ba năm trước vì trị liệu cho Nhiếp Phi Phi, hắn đem sân trước của căn biệt thự ở sườn núi Thanh Hồ xây thành một bệnh viện tư nhân tốt nhất chuyên chữa trị những căn bệnh về gen.
Trợ lý Chử sắp xếp Từ Ly Phỉ vào căn phòng trước đây của Phi Phi, cô một chút cũng không có cảm giác quen thuộc. Nghe nói cô ấy từng hỏi qua trợ lý Chử: “Đây là nơi nào? Vì sao dẫn tôi tới đây? Tôi là ai?” Nghe nói cô còn thăm dò hỏi trợ lý Chử: “Không phải tôi là Nhiếp Phi Phi đó chứ?”
“Đây là tại Nhiếp gia, nơi sản xuất dược của Nhiếp thị, cô mắc phải một căn bệnh đặc biệt mà chỉ có Yee mới chữa khỏi được, cô là Từ Ly Phỉ, ông nội cô khi còn sống là bằng hữu tốt của tiên sinh.” Ngay cả vấn đề cuối cùng kia, trợ lý Chử ông cũng không có cách nào trả lời cô.
Phi Phi, Từ Ly Phỉ. Có cùng một căn bệnh, cùng một tình trạng bệnh, cùng một loạt những số liệu chu kỳ tình trạng bệnh giống nhau, trên đời này không ai có thể thay thế lão Thiên, vì thế hắn có thể cho cô một sinh mệnh, nhưng lại không có cách nào mang căn bệnh của cô chữa khỏi. Trợ lý Chử nói dối, cô quả thật là mắc một căn bệnh trong người, mà không ai so với hắn có thể hiểu rõ chứng bệnh trong thân thể cô hơn, nhưng so với ba năm trước hắn một khắc cũng không rời người vợ của mình, không thể nói là hiện tại hắn có thể đối với cô giống như vậy.
Cô hỏi rất hay. Cô là ai.
Hai tháng trước nhận được tin kết hôn của cô với Nguyễn Dịch Sầm, ở một phòng trà trên đảo Trường Minh, Nguyễn Dịch Sầm bộ dạng hùng hổ dọa người tuyên chiến với hắn: “Phỉ Phỉ thay tên đổi họ đến nơi này sống nhất định là muốn một lần nữa làm lại từ đầu, mặc kệ anh cùng cô ấy từng xảy ra chuyện gì thì tôi cũng sẽ không buông tay, lần này là tôi tìm được cô ấy trước, anh đừng hòng gặp được vận may như lần trước nữa.
Đó là lần đầu tiên hắn gặp Nguyễn Dịch Sầm, một bộ dạng giống như đã từng bị tình yêu làm cho tuyệt vọng. Hắn đặt chén trà xuống hỏi anh ta: “Anh cho rằng cô ấy là Phi Phi? Cô ấy không phải.”
Nguyễn Dịch Sầm nhíu mày: “Nhiếp Phi Phi yêu anh thì mới là Nhiếp Phi Phi, Nhiếp Phi Phi yêu tôi liền đối với anh không phải Nhiếp Phi Phi sao?”
Hắn làm nghiên cứu khoa học, đã từng một mực tin tưởng, chỉ cần sắp xếp lại toàn bộ gen y đúc với sinh mệnh kia, vậy liền có thể là cô. Dù có thể huyễn hoặc bản thân cơ thể đó chính là của cô, nhưng cô không còn nhớ tới hắn, không gần gũi với hắn, không còn cần hắn nữa, vậy còn có thể là cô sao? Vấn đề đó đâu phải có thể cho Nguyễn Dịch Sầm hỏi ra nông cạn như vậy.
Nhưng khát vọng của hắn là muốn cô còn sống.
Hắn bình tĩnh trả lời anh ta: “Yêu ai cũng được, chỉ cần còn sống là tốt rồi.”
Chỉ cần còn sống là tốt rồi.
??
Buối tối hắn ở trong một căn phòng tân trang lại vài thứ. Nói là làm, thực chất là ngồi ngẩn người trong đó, bởi vì thời gian chờ đợi khá dài, mọi chuyện lại để cho quản gia làm, lúc này đang lắp thêm lớp tường thủy tinh trên trần. Ngoài sân thượng treo một tấm ảnh hải dương, phía góc lắp một bể cá cảnh, hoa súng cùng hoa lục bình, bên trong cá cảnh chơi đùa, bên cạnh đặt mấy chậu hoa dành dành và trúc tương phi, trên giàn hoa tử đằng leo chằng chịt.
Trước đây Nhiếp Phi Phi rất thích chỗ này, thường cầm theo Ipad ra đây chơi game điền chữ, còn hắn cũng thường xuyên ngồi đây đọc sách.
Không biết cô chơi game điền chữ gì, cách hai phút lại gọi tên hắn, còn toàn là hỏi những câu kì quặc: “Nhiếp Diệc, Tarantino đóng bộ phim nào sau đó mới nổi tiếng nhỉ?” “Nhiếp Diệc, thủ môn người Ý đoạt cúp trong Euro Cup đã mất là ai a?” “Nhiếp Diệc, trong bộ <> có bộ võ công bí truyền của Nhiếp Phong tên gì nhỉ?” “Nhiếp Diệc, hoa hiên vàng tên khoa học là gì vậy?”
Cô cũng sẽ có những lúc tự giác thấy xấu hổ chạy tới hỏi hắn: “Nhiếp Diệc, anh không thấy em phiền quá chứ?”
Hắn lúc ấy sẽ trả lời lại cô: “Còn không có?”
Cô liền đặc biệt chân thành thay hắn buồn thương: “Này cũng đã lỡ cưới về rồi, cũng không thể trả hàng rồi a?!”
Hắn hững hờ: “Cũng không phải là không thể......”
(Bát Bát: Tốc độ mỗi lần dịch tới những phần này đều đặc biệt chậm chạp)
Cô liền trượt người lên từ phía sau hắn, một tay chống lên tay vịn của ghế sô pha, đầu tựa lên vai hắn, miệng hơi cười nhìn hắn: “Nhịn lâu như vậy vẫn chưa trả lại hàng, là không nỡ bỏ nha?”
Hắn còn nhớ xúc cảm khi ấy khi tóc dài của cô lướt nhẹ qua cổ, là không nỡ bỏ?
Sau khi cô rời đi hắn vẫn luôn ở nơi này chờ đợi, có đôi khi ban đêm sẽ đến nơi này, sau đó sẽ mơ tới cô, giống như hôm nay là một đêm thu mưa rả rích. Nửa đêm khi hắn ngủ, lại nghe được thanh âm của cô như đang nói chuyện với mình: “Nhiếp Diệc, chúng ta hẹn hò đi.” Hắn biết mình đang nằm mơ, nhưng không nhịn được đưa tay về phía cô: “Dẫn em đi đến nơi này.” Cô liền đem tay phải đặt nhẹ nhàng vào trong lòng bàn tay hắn, giọng nói còn đặc biệt mang theo ấm áp cùng ngọt ngào: “Được.” Địa điểm chính là tại nhà ăn trên hải đảo sáu năm trước kia, chiếc bánh mì nướng cô mới ăn một nửa, trên ly sữa bò đã uống cạn còn lại một dấu son môi nhàn nhạt.
Thật ra không phải là giấc mộng nào cũng đều khớp với những hình ảnh trong hồi ức. Trên thực tế, sáu năm trước khi hắn nói với cô “Dẫn em đi đến nơi này”, cô không có mềm mại trả lời lại ngay hắn được như vậy, mà ánh mắt hơi lộ nghi hoặc, sau đó như là nghĩ thông suốt cái gì đó, nở một nụ cười rực rỡ: “Nhiếp Diệc, anh đây là muốn cho em bất ngờ gì đó sao?” Ngón trỏ cô đặt trên môi: “Vậy thì em phải đi tân trang lại bản thân một lần nữa cho thật đẹp mới được~~~”