Sau khi ăn chiều xong thì năng lượng cũng được bổ sung, đội điều tra đặc biệt nhanh chóng tăng tốc làm việc, âm thanh oán thán liên tục vang lên.
Trương Trác Bân: “Tên Bành Hữu kia cũng hay lắm, lúc trước còn một mực chắc chắn địa chỉ là do anh ta để lộ, giờ cái tên Phạm Sinh Tư vừa lộ ra đã sợ tới tè ra quần. Không phải chỉ muốn khiêu khích nạn nhân thôi sao? Thế là xong rồi, tự mang gánh nặng lên vai mình thì trách ai.”
Mao Lệ như đang nhai cái gì trong miệng: “Là anh ta đơn phương theo đuổi Phạm Sinh Tư à? Phạm Sinh Tư cũng không nhất thiết phải có ấn tượng tốt với anh ta, nói không chừng đối tốt với Bành Hữu cũng chỉ vì anh ta là bạn cũ của Phạm Xương thôi.”
Phùng Dịch Hoằng xoa lỗ tai gia nhập cuộc tán gẫu: “Sao thế? Bành Hữu lại giở trò gì?”
Phương Uy: “Bác bỏ lời khai trước kia, bảo là chuyện địa chỉ Phạm Xương bị lộ không liên quan gì tới anh ta, anh ta chỉ nói cho Phạm Sinh Tư biết mà thôi. Sau đó anh ta để Phạm Xương ở nhà mình, nghe nói cũng vì muốn cho Phạm Sinh Tư thấy mình là người nể tình bạn cũ. Còn khóc bù lu bù loa, nói mình bị người phụ nữ đó lợi dụng, chúng ta hãy thông cảm đừng kiện anh ta tội cản trở công vụ. Nghĩ hay thật đấy.”
Trương Trác Bân: ” Phạm Sinh Tư đúng là kẻ điên, nhưng cũng khó nói rốt cuộc cô ta và Bành Hữu là ai đang lợi dụng ai. Dù sao thì người bạn nối khố từ nhỏ đột nhiên nổi tiếng, trở thành một người anh ta không thể với tới, đừng nói là giúp đỡ anh ta, nói không chừng còn cho anh ta thể diện nữa, còn không ghen tị tới đỏ mắt sao?”
“Nhưng bằng chứng ngoại phạm của anh ta là thật.” Phương Uy dội một gáo nước lạnh.
“Đi kiểm tra bằng chứng ngoại phạm của anh ta đi, đến Giải trí Đạt Hỏa ấy.” Phùng Dịch Hoằng vỗ bàn, không biết là tức giận vì nội dung cuộc trò chuyện này hay vì video giám sát bị thiếu nữa, “Chưa nói tới Bành Hữu, cả bằng chứng ngoại phạm của Phạm Sinh Tư cũng có vấn đề, không có ghi chép gì về chuyện bạn của cô ta nhờ mua album hết. Dù gì thì Giải trí Đạt Hỏa cũng là một công ty lớn, nghe nói còn thuộc tập đoàn Bùi Thị, vì lý do gì lại đi tạo chứng cứ giả cho cô ta chứ?”
Mao Lệ: “Có lẽ là vì Phạm Sinh Tư tìm được nhược điểm gì đó của Giải trí Đạt Hỏa? Về mục đích của chương trình tuyển tú 10 năm trước chẳng hạn.”
Phương Uy: “Haizz, giới giải trí bây giờ đều mịt mù chướng khí như Triều Tiên bên kia rồi. Bề ngoài thì sáng sủa xinh đẹp, sau lưng đều là… Vừa biểu trên sân khấu xong thì đã bị kéo ngay tới khách sạn rồi, không bán thân thì không thoát được. Những người có chút tài năng mà không bán thân thì cũng không còn đường để tiếp tục. Mấy người suốt ngày bỏ tiền ra đầu tư vào cái hố này cũng xem như bị ngốc rồi. Còn Phạm Sinh Tư cũng điên nốt, chưa từng bỏ lỡ bất cứ album, concert, chương trình gì cả, chưa kể những hoạt động không chính thức nữa. Tiền lương của cô ta sao mà đủ dùng nhỉ?”
(*) Hoàng: Chỉ những nội dung khiêu dâm – Đổ: Đánh bạc – Độc: Ma tuý: Dùng để chỉ chung các tệ nạn xã hội.
Phùng Dịch Hoằng: “Có quỷ mới biết. Dù sao tôi cũng không hiểu nổi loại hành động này, gì mà fan cuồng, gì mà paparazzi, suốt ngày chỉ biết theo mông người khác, không thấy phiền sao? Có thể giao tất cả công việc trong Cục cho họ không?”
Mao Lệ: “Nói chung tâm lý kiểu đó đều méo mó, là cả một dây chuyền đó. Có cầu thì sẽ tự nhiên có cung, công ty quản lý cũng cần loại này để tạo nhiệt mà. Anh đừng thấy Phạm Sinh Tư tiêu hoang, thu nhập của cô ta ngoài công việc chính cũng tuyệt đối không ít đâu.”
Trương Trác Bân: “Vì vậy là Phạm Xương đang chặt đứt con đường làm giàu của cô ta sao? Không phải là nói chưa biết thật giả thế nào à? Đúng thật là không hiểu thanh niên thời nay nghĩ gì.”
Phương Uy: “Con đường làm giàu thì phải có lỗ có lãi, nhưng tình cảm dị thường cũng có, chứ không ai lại ngồi xổm nhìn lén người khác ăn ngủ cả ngày chứ… Khụ, trừ chúng ta ra.”
“Ai, nói như vậy thì em gái Chỉ, cô cũng xui xẻo thật đấy,” đề tài lại được chuyển tới Lý Trạch Phân, “Vừa mới đến đã gặp một vụ án mạng rắc rối thế này rồi. Hôm nay là ngày thứ 3 tăng ca rồi đúng không? Cũng không còn cách nào khác, nghề cảnh sát là vậy đấy, rảnh rỗi thì chết, lúc bận không cẩn thận cũng chết. Hôm trước con trai tôi kêu gào đòi sau này làm cảnh sát, tôi trực tiếp bác bỏ luôn. Tôi thấy cô cũng còn trẻ tuổi, lại còn có tài năng, thật không ngờ cô lại chịu chuyển đến đội này, ở Trung tâm không tốt sao, triêu cửu vãn ngũ*.”
(*) Một thuật ngữ ý chỉ thời gian làm việc trong giờ hành chính, từ 9 giờ sáng đến 5 giờ chiều.
“Ừm…” Lý Trạch Phân tạm dừng việc quan sát, “Có thể là do thời kỳ nổi loạn.” Lông mi che khuất đi cảm xúc trong mắt cô.
“Hả, thời kỳ nổi loạn sao, vậy cô chắc chắn phải gặp em gái của đội trưởng Lan rồi.”
Lý Trạch Phân nhớ tới cô bé học sinh trung học lôi thôi trên xe buýt hôm đó, khẽ cười không nói tiếp. Cô dời ánh mắt, ấn nút phát tiếp video, sau đó nhìn thấy một chỗ trên màn hình liền ấn nút tạm dừng.
“Sao vậy?” Trương Trác Bân để ý tới động tác của Lý Trạch Phân, lập tức nghiêm túc hẳn lên, “Phát hiện ra gì à?”
“Chỗ này…” Lý Trạch Phân chỉ vào một góc hình ảnh, ở đó là một cái biển quảng cáo mờ mờ bên đường. Nếu nhìn kỹ có thể thấy trên tấm biển mơ hồ phản chiếu cảnh sắc phía đối diện.
“Phóng to lên xem.” Trương Trác Bân nghiêng người sang.
Lý Trạch Phân phóng to biển quảng cáo lên mức lớn nhất, nhờ vậy họ đã thấy rõ được hình ảnh phản chiếu. Đó là một toà nhà đã lâu ngày không được tu sửa, ở góc hình như có một chiếc xe đang chạy vào.
“Đây là chỗ nào?” Lan Khâm không biết tới từ khi nào.
Lý Trạch Phân mở tìm địa chỉ tương ứng trên ghi chép lái xe.
Trương Trác Bân mở bản đồ ra trên máy tính của mình: “Nếu tôi nhớ không lầm thì đây hẳn là một toà nhà bỏ hoang đang được lên kế hoạch phá bỏ và di dời đến chỗ khác cuối năm nay. Chỗ này đã được niêm phong lại rồi, xe không thể vào được.”
“Xem thử thời gian đi?” Lan Khâm bước đến bên cạnh Lý Trạch Phân, cầm lấy con chuột trong tay cô.
Hơi thở đàn ông xông vào mũi làm cho Lý Trạch Phân vô thức nghiêng người tránh né. Nhưng ngạc nhiên là cô không ngửi thấy mùi khó chịu của mồ hôi và thuốc lá như những người khác, có lẽ đã được mùi hoa oải hương trong nước giặt của anh át đi.
“5 giờ 48 phút,” Lan Khâm buông con chuột ra, “Từ khi mất dấu định vị được di động đến khi rời khỏi sau khi xong việc…” Anh cau mày, như đang đứng trước một bài toán rất khó.
“Thời gian vừa đủ.” Lý Trạch Phân nói ra đáp án thay anh, “Cho là thời gian xử lý chiếc xe tầm khoảng 1 tiếng đi, quay về tranh thủ tắm rửa thay quần áo sau đó 9 giờ đi làm, như vậy vẫn còn dư.”
“Chính xác…” Lan Khâm gật đầu, sau đó quay sang Tiêu Lãng Duyệt, “Có thể tìm cách làm rõ hình ảnh hơn không, ít nhất là nhìn được biển số xe ấy?”
“Để tôi thử.” Tiêu Lãng Duyệt xoay cổ phát ra tiếng xương kêu răng rắc.
Lý Trạch Phân thức thời rời khỏi máy tính của mình.
1 tiếng sau.
“Được rồi!” Tiêu Lãng Duyệt vỗ đùi, nhe răng cười đắc thắng, “Tôi sẽ giao cho đội Cảnh sát giao thông để tra.” Nói xong anh ta cầm ngay điện thoại nội tuyến lên.
10 phút sau.
“Thế nào?” Lan Khâm hỏi.
“Có thể Bingo rồi, là xe boong*.” Tiêu Lãng Duyệt trả lời.
(*) Xe boong: Xe do tội phạm làm giả, lấy biển số, kiểu dáng và màu sắc của xe chính chủ để xe nhập lậu, xe lắp ráp, phế liệu, trộm cắp được khoác lên mình chiếc áo “hợp pháp”.
“Đi thôi!” Lan Khâm đứng lên.
———
Có lẽ là do linh tính của cảnh sát, xe càng đến gần mục tiêu thì Lan Khâm lại càng có cảm giác bất an.
Trương Trác Bân và Phương Uy đã kiểm tra được hoạt động của Phạm Sinh Tư trong ngày, kết quả phát hiện cô ta đã xin nghỉ phép vì tham gia đủ loại hoạt động dành cho fan, nhưng sau ngày 27 tháng 8, cô ta đã ngoan ngoãn đi làm suốt 1 tuần. Ngoài lúc đêm khuya thì lịch trình ban ngày đều kín hết, tất cả cũng đều có ghi chép lại hoặc nhân chứng chứng minh. Nếu cô ta thật sự là người bắt cóc Uông Ca thì chỉ có thể đi gặp Uông Ca vào ban đêm.
Nhưng thực tế thì ngoài ngày 27 tháng 8 và ngày 1 tháng 9 đồng nghiệp nói trạng thái của cô ta không được tốt lắm ra thì mấy ngày còn lại đều không có vẻ gì là mới từ ngoại ô đi mấy chục km về. Hay nói cách khác, cô ta không hề đi gặp Uông Ca.
Một người bị cắt lưỡi đã 8 ngày không được thăm khám, cung cấp thuốc men, thức ăn, nước uống… có thể sống nổi không?
Mùi hôi thối trong tòa nhà bỏ hoang kia đã khẳng định phỏng đoán của Lan Khâm.
Mùi bốc từ một đống rác màu nâu sẫm không nhìn rõ là thứ gì ở tầng 1. Nhìn ra cửa phía xa còn có thể thấy được ruồi bọ đang bu nhặng xị trên thứ đó.
Xuất phát từ bản năng quan tâm người mới, Lan Khâm quay đầu nhìn Lý Trạch Phân, đang cân nhắc có nên hỏi thăm cô vài câu không. Kết quả là anh lại bắt gặp ánh mắt bình thản của đối phương, lúc này mới chợt nhớ ra, Lý Trạch Phân vốn là pháp y.
Cũng đúng, nếu cô ấy muốn nôn thì phải xin lỗi tờ giấy chứng nhận của mình trước đã.
Vì vậy Lan Khâm dời sự quan tâm này chuyển đến người từ trước đến nay không bao giờ thích máu me là Tiêu Lãng Duyệt, bảo anh ta liên hệ với đồn cảnh sát và pháp chứng.
Nửa tiếng sau, dải dây phân cách cũng đã kéo xong.
Lý Trạch Phân thay đồ bảo hộ rồi cầm lấy thùng dụng cụ, chờ pháp chứng chụp ảnh xong xuôi mới cẩn thận bước tới cạnh thi thể.
Thi thể ngập trong một vũng máu khô, đủ loại côn trùng đang bò trên mặt cô ấy. Lý Trạch Phân mở thùng dụng cụ ra lấy nhíp và đĩa petri ra, tỉ mỉ nhặt từng con côn trùng bỏ vào đĩa, sau đó ghi chú lại rồi mới bắt đầu kiểm tra thi thể.
Có lẽ vì va chạm với mặt đất nên phần của của xác chết đã bị biến dạng, nhãn cầu lồi ra khỏi hốc mắt như phân cảnh trong một bộ phim kinh dị rẻ tiền nào đó. Lý Trạch Phân kiểm tra khoang miệng thi thể trước, cô phớt lờ đi đám sinh vật trắng xám thi thoảng bò lên găng tay của mình, tìm được vết cắt lưỡi tương ứng với mẫu vật trong tủ đông của Trung tâm. Cô cạo thứ gì đó ra từ răng bên trái hàm trước của nạn nhân rồi bỏ vào ống nghiệm.
Sau đó Lý Trạch Phân bắt đầu kiểm tra phần tai và mũi của thi thể, tiếp đến là những vết thương tiếp xúc với mặt đất. Cô phát hiện vết thương sau gáy thi thể hoàn toàn bất đồng với hướng rơi nên lập tức mở thùng dụng cụ ra lấy đèn pin, cẩn thận soi vào miệng vết thương.
Tiếp theo, cô lật tay chân thi thể lên, gỡ từ trên cổ tay ra một thứ gì đó không phải côn trùng rồi bỏ vào một cái túi vật chứng nhỏ…
Sau khi kiểm tra cẩn thận từ đầu đến chân xong, bên trong khẩu trang của Lý Trạch Phân đã thấm đẫm mồ hôi, hơi thở bị cản trở khiến cô có hơi khó chịu. Cô từ từ đứng dậy, chịu đựng cơn chóng mặt vì ngồi xổm quá lâu rồi ngẩng đầu nhìn về tầng cao nhất nơi thi thể rơi xuống. Ở đó Mao Lệ và nhân viên pháp chứng cũng đã hoàn thành công việc.
“Có thể di dời được chưa?” Là một đồng nghiệp từ Trung tâm Giám định tư pháp.
Lý Trạch Phân thu hồi ánh mắt, hơi nhíu mày: “Ừm, phiền anh rồi.”
Sau đó cô giúp đỡ đồng nghiệp cất thi thể vào túi, khiêng lên xe.
Khi bước ra ngoài lần nữa thì đêm đã khuya. Cô tháo khẩu trang xuống, hít một hơi thật sâu, đại dương sâu thẳm trong mắt không vì những điều vừa thấy mà gợn chút sóng nào. Giống như đã biết trước kết quả này từ đầu, khi nhìn thấy cái lưỡi được lấy ra từ bụng của Phạm Xương, cô cũng không hy vọng Uông Ca sẽ còn sống.